Ba ngày sau cuộc họp hội đồng, tin đồn tạm lắng xuống, nhưng không khí trong công ty vẫn nặng nề như có gì đó treo lơ lửng.
Tô Nhược Hy nhận ra, mọi ánh mắt hướng về cô đã thay đổi — không còn là tò mò, mà là cảnh giác.
Người ta nhìn cô như nhìn một ẩn số không thể kiểm soát.
Cô đã học cách im lặng, học cách bước qua những lời xì xào, và giữ bình tĩnh ngay cả khi nghe chính tên mình được nhắc trong tin nhắn nội bộ.
Nhưng sáng hôm nay, khi cô vừa đến văn phòng, phòng pháp chế gửi đến một tập hồ sơ mới: “Đề nghị cung cấp dữ liệu liên quan đến dự án M&A và hồ sơ tài chính của Tổng tài Lãnh Dạ Thần.”
Tim cô chợt siết lại.
Bên cạnh dòng chữ chính thức ấy là con dấu đỏ “BẢO MẬT NỘI BỘ” — thứ chỉ xuất hiện khi có sự can thiệp từ cấp trên hội đồng.
“Họ vẫn chưa buông tha sao?”
Cô lẩm bẩm, tay run khẽ.
Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra. Lãnh Dạ Thần bước vào, ánh mắt anh lạnh hơn mọi ngày.
“Họ muốn đào bới quá khứ của tôi.”
“Vì sao?”
“Vì họ sợ tôi.”
Anh nói chậm, trầm, nhưng trong giọng có ẩn ý cay đắng.
“Người ta không ghét kẻ xấu. Họ ghét kẻ mạnh hơn họ.”
Anh ngồi xuống ghế, mở hồ sơ, ánh mắt lướt qua từng trang.
“Cổ đông Nhật đang gây sức ép. Họ gửi hồ sơ cũ của tôi — cả những chuyện từ sáu năm trước.”
Cô nhìn thấy trên bàn là những bản in mờ: ảnh chụp cũ, báo cáo tài chính, thậm chí là một tấm ảnh đen trắng — anh đứng bên cạnh một người phụ nữ lạ, tay nắm chặt tay cô ta, nụ cười hiếm hoi hiện rõ.
“Đó là…”
“Người từng khiến tôi đánh mất tất cả.”
Anh đáp, ánh mắt không dao động, nhưng giọng khẽ trầm xuống.
“Cô ấy là con gái của một cổ đông cũ. Chúng tôi từng đính hôn. Nhưng trước ngày ký hợp đồng liên minh, cô ta rút vốn và biến mất, mang theo 20% cổ phần.”
Cô im lặng.
Từng lời anh nói như mảnh băng vỡ trong không khí.
“Từ đó, tôi xây lại mọi thứ từ đầu.
Nhưng quá khứ… luôn tìm cách quay lại, nhất là khi có người muốn lợi dụng nó.”
Chiều hôm đó, tin mới rò rỉ.
Một bản sao “hồ sơ quá khứ” của Lãnh Dạ Thần lan ra trong giới truyền thông nội bộ.
Dòng tiêu đề lớn in đậm: “Tổng tài L.G từng dính bê bối tình – tài với cổ đông nữ, nghi ngờ tái diễn với trợ lý hiện tại.”
Mọi thứ nổ tung.
Những ánh nhìn, những lời mỉa mai, những bài đăng ẩn danh.
Cô trở thành cái tên bị nhắc nhiều nhất trong ngày — lần này, không phải là nạn nhân, mà là “người lặp lại quá khứ của tổng tài”.
Buổi chiều, trong phòng làm việc, cô nhìn qua lớp kính trong suốt, thấy anh đang bị bao vây bởi các cổ đông trong cuộc họp kín.
Những cử chỉ giận dữ, những bàn tay đập xuống bàn, và gương mặt anh vẫn lạnh, không đổi.
Sau hơn một tiếng, anh bước ra, áo khoác vẫn gọn gàng nhưng hơi thở nặng hơn.
“Họ muốn gì?” — cô hỏi.
“Họ muốn tôi tạm ngừng điều hành trong thời gian điều tra.”
Cô sững lại.
“Không thể nào…”
“Có thể. Vì họ đang dùng quá khứ để trói tôi.”
Anh ngồi xuống ghế, rút cà vạt, nới lỏng cổ áo.
Ánh mắt anh mệt, nhưng vẫn giữ được vẻ kiêu hãnh đến lạ.
“Tôi đã quen với việc bị phản bội. Nhưng lần này, họ không chỉ tấn công tôi.”
“Anh muốn nói…”
“Họ đang nhắm vào cô.”
Buổi tối, cô về muộn.
Bầu trời thành phố phủ một lớp khói mỏng, ánh đèn hắt lên mưa tạo thành những dải sáng mờ.
Trong lòng cô rối như tơ — giữa nỗi sợ, lo lắng, và một thứ cảm xúc kỳ lạ mà cô chưa dám gọi tên.
Khi bước vào biệt thự, cô thấy anh ngồi trong phòng khách, trước mặt là ly rượu chưa uống.
Không gian im lặng đến mức nghe được tiếng kim đồng hồ.
“Họ sẽ điều tra cả cô. Kể cả lý do cô vào công ty, khoản viện phí của cha cô, và cả bản hợp đồng giữa chúng ta.”
Cô tái mặt.
“Nếu họ biết…”
“Họ sẽ không được biết.”
Anh cắt ngang, ánh mắt sáng lên trong bóng tối.
“Tôi đã hủy bản sao gốc trong hệ thống nội bộ. Không ai tìm thấy được nữa.”
“Nhưng nếu họ nghi ngờ?”
“Để họ nghi.
Tôi đã chịu đựng đủ những ánh nhìn đó. Còn cô… chỉ cần đứng yên sau lưng tôi.”
Cô khẽ lắc đầu:
“Tôi không muốn trốn sau lưng anh mãi.”
Anh im lặng một lúc, rồi khẽ nói, giọng nhẹ như gió:
“Cô đang khiến tôi muốn tin vào điều gì đó.”
Câu nói ấy khiến tim cô khẽ run.
Cô nhìn anh, người đàn ông mà cả thế giới sợ hãi, giờ đây lại ngồi lặng trong căn phòng tối, ánh mắt ẩn chứa nỗi cô đơn sâu thẳm.
Ngày hôm sau, một tin nhắn ẩn danh xuất hiện trong hộp thư công ty.
Người gửi tự xưng là “Nhân chứng”, đính kèm tệp hình ảnh — ảnh cô và anh tại biệt thự, chụp qua cửa sổ.
Dòng chú thích ngắn gọn:
“Minh chứng cho mối quan hệ ngoài luồng.”
Khi phòng pháp chế nhận được, họ lập tức chuyển cho hội đồng.
Buổi họp khẩn lại được triệu tập, và lần này, cô bị gọi đến với tư cách “liên quan trực tiếp”.
Căn phòng rộng, ánh sáng trắng chói.
Cô đứng giữa, trước hàng ghế dài, nơi mười hai người đàn ông mặc vest đang nhìn cô bằng cùng một ánh mắt — lạnh và hoài nghi.
“Cô có thừa nhận những hình ảnh này là thật không?”
“Tôi không biết ai chụp chúng.”
“Câu hỏi không phải là ai chụp, mà là liệu cô có quan hệ cá nhân với Tổng tài hay không.”
Cô mím môi, tay siết chặt.
“Không.”
Một giọng khác vang lên:
“Cô biết nói dối trước hội đồng là hành vi vi phạm pháp luật chứ?”
“Tôi không nói dối.”
Cả phòng im phăng phắc.
Ánh đèn sáng khiến mắt cô cay, nhưng cô vẫn ngẩng đầu.
Cửa phòng bật mở — Lãnh Dạ Thần bước vào.
Anh không cần lời mời, không cần thủ tục.
Ánh nhìn anh khiến cả căn phòng chững lại.
“Nếu cần ai chịu trách nhiệm, tôi sẽ chịu.”
“Anh đang tự nhận tội sao?” — một thành viên hỏi.
“Không. Tôi chỉ muốn chấm dứt vở kịch này.”
Anh ném tập hồ sơ lên bàn.
“Đây là danh sách tài khoản ảo phát tán hình ảnh, tất cả truy ngược về một công ty trung gian ở Hong Kong — thuộc sở hữu của cổ đông Nakamura.”
Không khí biến đổi tức thì.
Vài người ngồi thẳng dậy, gương mặt tái đi.
“Tôi nói rồi, họ không muốn sự thật. Họ muốn quyền lực.”
Anh nhìn quanh, ánh mắt sắc như dao.
“Và quyền lực — thứ duy nhất họ không thể lấy được từ tôi.”
Buổi họp kết thúc trong hỗn loạn.
Anh bị yêu cầu “tạm nghỉ công tác để điều tra minh bạch”, còn cô bị đình chỉ 3 ngày “để hợp tác làm rõ”.
Nhưng mọi người đều hiểu — đây chỉ là cách hội đồng tạm thời loại họ ra khỏi tâm bão.
Khi hai người rời tòa nhà, ánh hoàng hôn chiếu nghiêng qua mặt kính, phản chiếu hai bóng người đi song song.
Không ai nói gì, chỉ có gió và ánh sáng rực đỏ.
Ra đến bãi xe, anh mở cửa cho cô.
“Tôi đã nói cô không cần sợ.”
“Còn anh?” — cô hỏi. — “Anh không sợ mất tất cả sao?”
Anh khẽ cười, nụ cười nhẹ nhưng buồn sâu.
“Tôi mất tất cả rồi, từ sáu năm trước. Giờ tôi chỉ sợ mất thêm một người.”
Đêm hôm ấy, biệt thự chìm trong im lặng.
Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn anh qua lớp kính ở phòng đối diện.
Anh vẫn đang làm việc, ánh đèn bàn phản chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng, đầy kiên định.
Cô nhận ra — dù mọi thứ đang sụp đổ quanh họ, anh vẫn bình thản, như thể nỗi đau đã trở thành một phần máu thịt.
“Anh đã chịu đựng như thế bao lâu rồi…” — cô khẽ nói, gần như thì thầm với chính mình.
Gần nửa đêm, anh gõ cửa.
“Không ngủ được?”
“Anh cũng vậy à?”
Anh bước vào, đặt ly sữa ấm lên bàn.
“Cô cần giữ sức. Những ngày tới sẽ dài lắm.”
Cô khẽ cười, mệt nhưng nhẹ lòng.
“Anh luôn tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng tôi nghĩ anh cô đơn lắm.”
Anh nhìn cô, ánh mắt lặng vài giây.
“Có lẽ. Nhưng ít nhất giờ tôi không còn một mình.”
Không gian im lặng.
Tiếng mưa rơi ngoài hiên như nhịp đếm của trái tim ai đó đang cố giữ bình tĩnh.
Cô khẽ nói:
“Nếu họ tiếp tục điều tra, nếu họ tìm ra giao ước giữa chúng ta…”
Anh ngắt lời:
“Thì tôi sẽ nói rằng chính tôi ép cô.”
Cô sững người.
“Tại sao anh phải gánh thay tôi?”
“Vì đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho cô.”
Cô không đáp nữa.
Chỉ nhìn anh thật lâu — người đàn ông mà thế giới gọi là tàn nhẫn, giờ đây lại đang âm thầm nhận hết mọi sai lầm về phía mình.
Ngoài kia, sấm vang lên lần nữa, kéo dài như lời cảnh báo.
Nhưng trong căn phòng ấy, giữa hai người, có một thứ khác đang lớn dần — thứ không thể gọi tên, không cần lời hứa, chỉ biết rằng một khi đã bắt đầu, sẽ không dừng lại được nữa.
Sáng hôm sau, cô nhận được email không có người gửi.
Chỉ một dòng duy nhất:
“Muốn cứu anh ta, gặp tôi lúc nửa đêm, tầng thượng tòa L.G.”
Cô đọc đi đọc lại, tim đập nhanh.
Không ai biết, nhưng trong lòng cô hiểu — mọi chuyện chưa kết thúc.
Và ở phía cuối cơn bão này, có thể cô sẽ tìm thấy sự thật…hoặc mất tất cả.