giao ước trong bóng đêm

Chương 8: Cuộc Gặp Dưới Ánh Mưa Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió thổi mạnh trên tầng thượng tòa L.G.

Những tấm kính phản chiếu ánh đèn mờ của thành phố phía dưới, xa xa là đường cao tốc kéo dài như dòng sáng bạc.

Không khí ẩm lạnh tràn ngập — mưa nhỏ, mảnh, như đang rơi xuyên qua đêm.

Tô Nhược Hy đứng nép bên lan can, tay giữ chặt tấm áo khoác mỏng.

Điện thoại trong tay cô vẫn hiển thị dòng email ngắn ngủi: “Muốn cứu anh ta, gặp tôi lúc nửa đêm.”

Không địa chỉ gửi, không danh tính, chỉ là lời gọi mời từ bóng tối.

Cô không biết vì sao mình lại đến.

Có lẽ vì sợ.

Cũng có thể… vì hy vọng.

Tiếng giày cao gót vang lên từ phía sau.

Chậm rãi. Sắc. Từng bước một.

Một bóng dáng nữ xuất hiện, phủ dưới lớp áo khoác đen dài, mái tóc uốn nhẹ bay trong gió.

Ánh đèn đường chiếu lên gương mặt sắc sảo — và Nhược Hy nhận ra ngay.

“Cô…”

Người phụ nữ khẽ cười, đôi môi tô đỏ sậm cong lên đầy kiêu ngạo.

“Lâu rồi không gặp, cô Tô.”

Đó chính là Hạ Vi, người phụ nữ từng xuất hiện trong hồ sơ quá khứ của Lãnh Dạ Thần — người khiến anh mất tất cả sáu năm trước.

“Cô gửi email cho tôi?”

“Phải. Tôi biết cô sẽ đến.”

Cô bước đến gần, đôi mắt đen sâu như chứa cả bầu trời đêm.

“Cô quan tâm đến anh ta nhiều hơn cô nghĩ, đúng không?”

“Anh ấy là cấp trên của tôi.” — Nhược Hy cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng khẽ run.

“Cấp trên à?” — Hạ Vi bật cười khẽ, giọng vang lên giữa gió — “Cô nghĩ anh ta chọn cô vì năng lực sao? Ngây thơ quá.”

“Cô nói vậy là sao?”

“Cô không biết thật, hay giả vờ?” — Ánh nhìn Hạ Vi trở nên sắc lạnh — “Cô là bản sao của tôi, cô gái ạ.

Từng đường nét, từng ánh mắt, thậm chí cả cách cô nói chuyện.

Cô được chọn vì anh ta không thể quên tôi.”

Gió quất mạnh.

Lời nói ấy như nhát dao rạch thẳng vào lòng cô.

Nhược Hy sững người, không nói được câu nào.

“Anh ta tưởng có thể thay thế ký ức bằng một người khác. Nhưng ký ức thì không thay được.”

Hạ Vi bước đến sát mép lan can, ánh đèn hắt lên đôi mắt sắc như thủy tinh vỡ.

“Cô biết không, bản hợp đồng mà cô ký… không phải là giao ước đầu tiên.”

Cô quay lại nhìn Nhược Hy, nụ cười lạnh như lưỡi dao.

“Sáu năm trước, tôi cũng ký một bản như thế.

Sáu tháng gắn bó. Sáu tháng để anh ta tin tưởng.

Và rồi, tôi phản bội.”

Nhược Hy lùi lại nửa bước, tim đập dồn dập.

“Cô cố tình tìm đến tôi… để làm gì?”

“Để cho cô biết anh ta nguy hiểm đến mức nào.

Tôi không đến vì thù hận — tôi đến để cảnh báo.”

“Anh ấy không như cô nghĩ.”

“Không à?” — Hạ Vi khẽ cười — “Vậy cô có bao giờ tự hỏi vì sao anh ta lại biết rõ mọi thứ về cô?

Về cha cô.

Về khoản nợ.

Về cả bệnh viện nơi ông đang điều trị?”

Tim cô siết lại.

“Không thể nào…”

“Anh ta không ‘vô tình gặp’ cô. Anh ta tìm thấy cô.”

Hạ Vi rút trong túi ra một tờ giấy, ném xuống nền.

Cô cúi xuống nhặt — là hồ sơ y tế của cha cô, in dấu xác nhận “L.G Medical Foundation — hỗ trợ tài chính từ Quỹ Nhân Đạo D.T Holdings.”

Dưới góc giấy, dòng chữ ký quen thuộc hiện lên: Lãnh Dạ Thần.

Tay cô run.

“Anh ấy… đã biết từ đầu.”

“Phải. Anh ta chọn cô vì cô là mảnh ghép hoàn hảo để anh ta trừng phạt bản thân.

Một người giống tôi, nhưng yếu đuối hơn, thật thà hơn, và… dễ tổn thương hơn.”

Giọng Hạ Vi nhỏ dần.

“Đó là cách anh ta tự chuộc lỗi. Bằng cách yêu lại cùng một khuôn mặt.”

Cô siết chặt tờ giấy trong tay.

“Nếu cô nói thật, tại sao lại giúp tôi?”

“Vì tôi từng yêu anh ta.

Và tôi biết, khi anh ta yêu một ai đó… người đó sẽ đau hơn bất kỳ ai khác.”

Hạ Vi quay đi, giọng cô như tan vào tiếng gió.

“Hãy rời khỏi anh ta trước khi cô trở thành thứ duy nhất khiến anh ta mất hết lần nữa.”

Khi cô trở về biệt thự, đồng hồ chỉ hơn 1 giờ sáng.

Ngôi nhà im lặng. Ánh đèn hành lang vàng nhạt, hắt lên từng bậc cầu thang như những lát cắt ánh sáng.

Cô bước thật khẽ, nhưng vừa đến gần phòng khách, giọng anh vang lên.

“Cô đi đâu về?”

Anh ngồi đó, trong bóng tối, chỉ có ánh đèn bàn nhỏ hắt lên nửa gương mặt.

Đôi mắt anh lạnh, nhưng sâu như vực thẳm.

“Tôi… đi dạo.”

“Trong mưa?”

Cô im lặng.

Anh đứng dậy, bước chậm về phía cô.

“Cô gặp ai?”

“Không ai cả.”

Anh dừng lại, nhìn cô thật lâu.

“Đừng nói dối tôi, Nhược Hy.”

Giọng anh không lớn, nhưng khiến người ta nghẹt thở.

Cô mím môi, ánh mắt dao động.

“Nếu tôi nói… anh sẽ giấu tôi thêm bao lâu nữa?”

“Cô đang nói gì?”

“Anh biết về cha tôi, đúng không? Cả khoản viện phí, cả quỹ từ thiện mang tên D.T Holdings — đều là của anh.”

Anh sững lại một giây, nhưng không phủ nhận.

Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt anh, để lộ vẻ mệt mỏi ẩn sâu.

“Phải. Tôi là người thanh toán toàn bộ chi phí.”

“Tại sao?”

“Vì tôi nợ.”

“Nợ ai?”

“Một người đã chết.”

Không gian như đông lại.

Cô nhìn anh, ánh mắt chất chứa hàng nghìn câu hỏi mà không thể thốt ra.

Anh ngẩng lên, giọng khàn:

“Cô rất giống cô ấy.”

Câu nói ấy như một lưỡi dao xoáy vào tim cô.

Mọi thứ Hạ Vi nói… là thật.

“Vậy tôi là gì, trong mắt anh?” — cô hỏi, giọng run.

Anh tiến lại gần, dừng trước mặt cô.

Khoảng cách gần đến mức cô có thể nghe thấy nhịp thở của anh — chậm, nặng và nghẹn.

“Cô là người duy nhất khiến tôi không thể quên rằng mình vẫn còn cảm xúc.”

“Không. Tôi chỉ là cái bóng của người khác.”

Cô lùi lại, nước mắt rơi mà cô không hề nhận ra.

“Anh cứu cha tôi không phải vì tôi. Anh làm vì tội lỗi với quá khứ.

Và bản giao ước này — chỉ là cách anh trừng phạt chính mình.”

Anh không nói gì.

Im lặng — im lặng đến mức tiếng mưa ngoài cửa sổ như xuyên thẳng qua tim.

Cuối cùng, anh khẽ nói:

“Nếu tôi nói tôi đã sai, liệu có kịp không?”

“Không còn gì để sai hay đúng nữa.”

Cô quay đi, bước lên cầu thang, để lại anh đứng một mình giữa căn phòng lạnh.

Bóng anh in dài trên sàn, đổ lẫn với ánh đèn vàng nhạt.

Cả đêm ấy, cô không ngủ.

Trong đầu cô chỉ vang lên duy nhất một câu: “Tôi là người duy nhất khiến anh ta nhớ mình còn cảm xúc.”

Một câu nói tưởng là yêu thương, hóa ra chỉ là lời tự thú của một kẻ bị dằn vặt bởi quá khứ.

Sáng hôm sau, cô nộp đơn xin nghỉ phép.

Không ai ngăn lại.

Cả tòa nhà như biết trước điều đó.

Anh không đến công ty hôm ấy.

Tin lan nhanh: “Tổng tài L.G tạm thời mất quyền điều hành.”

Cô đọc dòng tin đó trong im lặng, bàn tay run nhưng ánh mắt kiên định.

Cô biết, nếu tiếp tục, cả hai sẽ chỉ cùng chìm.

Buổi chiều, khi cô thu dọn đồ trong văn phòng, điện thoại reo.

Tin nhắn ngắn gọn:

“Em rời đi, họ thắng. Em ở lại, anh thua.

Nhưng nếu em vẫn tin, đêm nay, đến nơi chúng ta ký giao ước lần đầu.”

Cô nhìn dòng chữ, tim đập loạn.

Trên màn hình, tên người gửi: Lãnh Dạ Thần.

Khi đêm buông xuống, cô trở lại căn phòng nơi tất cả bắt đầu.

Cánh cửa kính lớn, ánh đèn mờ, bàn gỗ sẫm màu, và chiếc ghế da anh từng ngồi.

Anh đứng đó, quay lưng lại, nhìn xuống thành phố đang sáng rực bên dưới.

“Tôi tưởng anh không muốn gặp tôi nữa.”

“Tôi không định gặp ai cả. Nhưng nếu phải nói lời cuối cùng, tôi muốn nói với em.”

Anh quay lại, bước về phía cô.

Gương mặt anh mệt, nhưng ánh mắt khác hẳn — nhẹ hơn, thật hơn, không còn giấu gì nữa.

“Em nói đúng. Tôi đã chọn em vì em giống cô ấy.

Nhưng điều tôi không ngờ… là em khiến tôi quên mất cô ấy.”

Cô lặng người.

Mưa rơi ngoài khung cửa, ánh đèn phản chiếu lên mắt anh — sáng nhưng buồn, như thể chứa cả bầu trời đang sụp đổ.

“Họ có thể lấy đi công ty, danh tiếng, mọi thứ của tôi.

Nhưng họ sẽ không lấy được em.

Dù chỉ là trong ký ức.”

Anh tiến lại, khẽ đặt bàn tay lên vai cô, giọng gần như thì thầm:

“Nếu còn cơ hội… hãy tin tôi lần này.”

Cô nhìn anh thật lâu, nước mắt rơi không tiếng.

“Tôi không biết có thể tin ai nữa. Nhưng nếu phải chọn giữa dối trá và mất anh… tôi chọn đau.”

Anh khẽ mỉm cười — nụ cười đầu tiên, nhẹ như sương, nhưng thật đến nao lòng.

Bên ngoài, sấm rền vang, mưa bắt đầu nặng hạt.

Giữa ánh sáng chớp, hai bóng người lặng đứng đối diện nhau — giữa tình yêu, tội lỗi, và một giao ước mới không cần chữ ký, chỉ cần trái tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×