Buổi sáng hôm sau, Quang Minh dậy sớm hơn thường lệ. Anh nhận ra mình không còn bận tâm về công việc hay các cuộc họp nữa, mà là về buổi học bơi tối nay. Cảm giác háo hức xen lẫn sợ hãi này hoàn toàn mới mẻ và gây nghiện.
Anh tự nhủ, mình chỉ đang tò mò về phương pháp dạy của Hạ An, người đã giúp anh vượt qua nỗi sợ hãi kéo dài hàng thập kỷ chỉ trong hai buổi. Nhưng sâu thẳm, anh biết đó là một lời nói dối vụng về.
Anh đến hồ bơi đúng giờ. Hôm nay, Hạ An đang đứng đợi ở thành hồ, cô đã làm ướt tóc và đội mũ bơi, tạo cảm giác cô đã sẵn sàng hoàn toàn cho công việc.
“Bài tập hôm nay là động tác chân cơ bản. Anh cần tập trung vào sự linh hoạt của cổ chân và sự liên tục của lực đẩy. Đây là nền tảng của bơi sải,” cô giải thích.
Quang Minh làm theo hướng dẫn. Anh nằm sấp, giữ tay vào thành hồ. Hạ An bước xuống nước, đứng đối diện với anh, cách một khoảng cách vừa đủ để cô có thể quan sát và chỉnh sửa.
“Không phải dùng đầu gối, anh Quang Minh. Dùng hông, và thả lỏng cổ chân. Hãy tưởng tượng chân anh là một chiếc roi da mềm mại.”
Cô nghiêng người, mực nước dâng lên chạm đến vai cô. Khi cô nói, những hạt nước đọng lại trên lông mi cô lấp lánh dưới ánh đèn hồ bơi, tạo ra một sự tương phản kỳ lạ với ánh mắt tĩnh lặng, lạnh lẽo và hoàn toàn tập trung vào đôi chân đang lúng túng của anh.
Anh bắt đầu quan sát cô một cách không kiểm soát. Khi cô cúi xuống, áo bơi kéo căng ở vai, để lộ đường cong khỏe khoắn của cơ bắp. Đôi môi cô hơi mím lại khi tập trung. Khuôn mặt cô, lúc nào cũng ướt át một cách tự nhiên trong môi trường này, trông vừa mềm mại vừa sắc sảo.
Cô ấy không bao giờ cười. Anh nhận xét trong đầu. Ngay cả khi khen ngợi, nụ cười của cô cũng chỉ là một sự hài lòng nhẹ trên đôi mắt.
“Chân anh vẫn còn cứng,” cô ngắt lời dòng suy nghĩ của anh. “Hãy xem tôi làm mẫu.”
Hạ An quay lưng lại với anh. Cô đưa tay ra sau, nắm lấy thành hồ bơi ở phía đối diện. Cô chỉ để phần thân dưới nổi trên mặt nước. Đôi chân cô bắt đầu thực hiện động tác. Mềm mại, nhịp nhàng, uyển chuyển một cách hoàn hảo, không một gợn sóng thừa thãi nào.
Quang Minh bị hút hồn. Không chỉ bởi vẻ đẹp của chuyển động, mà bởi sự hoàn hảo và sức mạnh ẩn chứa trong đó.
“Bây giờ, chúng ta sẽ làm cùng nhau,” cô nói.
Cô quay lại, ngồi lên thành hồ, để đôi chân mình ngâm trong nước. Anh vẫn nằm sấp, giữ tay vào thành hồ.
“Anh bơi ở bên trái tôi, để tôi có thể chạm vào chân anh.”
Anh làm theo. Khi anh bắt đầu đá chân, Hạ An nghiêng người, bàn tay cô chạm vào cẳng chân anh.
“Không! Quá gấp. Hãy thả lỏng. Nhìn này.”
Cô dùng tay mình nắm lấy cổ chân anh, nhẹ nhàng xoay và uốn nó để minh họa cho sự linh hoạt cần thiết. Sau đó, cô trượt tay dọc theo mắt cá chân và mu bàn chân anh để điều chỉnh góc đá.
Lần này, sự tiếp xúc không trực tiếp như cái chạm ở eo, nhưng nó lại mang một tính chất hoàn toàn khác: sự hướng dẫn chi tiết và tỉ mỉ trên một bộ phận cơ thể dễ bị kích thích.
Quang Minh cảm thấy một luồng cảm giác kỳ lạ chạy dọc từ bàn chân lên đến đùi. Anh cố gắng hết sức để giữ khuôn mặt bình tĩnh, nhưng động tác đá chân của anh trở nên cứng nhắc và vụng về hơn.
“Anh đang cố gắng quá mức. Thả lỏng.”
Hạ An không hề nhận ra sự khó khăn của anh. Cô vẫn giữ vẻ mặt tập trung và nghiêm túc. Cô tiếp tục hướng dẫn, tay cô liên tục chạm vào chân anh, giữ, đẩy, và uốn nắn.
“Bây giờ, đẩy nhẹ hơn. Như thế này.”
Cô đột ngột đặt chân trần của mình vào chân anh, giữ nhẹ nhàng ở bắp chân anh để anh cảm nhận lực và nhịp điệu. Da trần chạm vào da trần, dưới lớp nước mát lạnh.
Quang Minh giật mình. Đó là một sự tiếp xúc bất ngờ, vô tội nhưng lại vô cùng gần gũi. Anh cảm thấy như mình đang ở trong một không gian riêng tư, nơi mọi rào cản xã hội đều tan biến. Anh chỉ là một học viên không biết bơi, và cô là người hướng dẫn, người có thể chạm vào anh theo bất cứ cách nào cô thấy cần thiết.
“Tốt hơn rồi đấy. Anh bắt đầu cảm nhận được nước rồi,” cô khen ngợi, vẫn giữ chân cô ở đó trong một khoảnh khắc dài.
Quang Minh biết mình không thể tập trung được nữa. Mọi thứ anh nhìn thấy đều là hình ảnh của cô: những giọt nước trên khuôn mặt, đôi mắt lạnh lùng, và sự tiếp xúc nhẹ nhàng nhưng ám ảnh ở chân anh.
Buổi học kết thúc. Quang Minh đứng dậy, cố gắng tỏ ra thản nhiên.
“Hẹn gặp anh ngày mai. Tiếp tục tập thả lỏng nhé.”
“Vâng, cô Hạ. Cảm ơn cô.”
Khi anh đi về phía phòng thay đồ, anh quay lại nhìn. Hạ An vẫn ngồi ở đó, đôi chân ngâm trong nước, lặng lẽ nhìn xuống mặt hồ. Ánh mắt cô vẫn lạnh lùng, nhưng có một điều gì đó trong tư thế ngồi cô đơn của cô khiến anh cảm thấy thương cảm và tò mò không thể tả.
Anh nhận ra, sự bối rối ban đầu của anh đã chuyển thành một sự ám ảnh tinh tế. Anh không chỉ muốn học bơi, anh muốn giải mã người phụ nữ chuyên nghiệp, lạnh lùng, và đầy bí ẩn đang ở trong lãnh địa riêng của cô. Anh muốn biết điều gì ẩn giấu đằng sau ánh mắt tĩnh lặng đó, và điều gì sẽ xảy ra nếu anh cố gắng chạm vào nó.