Sau ba buổi học, việc Hạ An chạm vào người Quang Minh không còn là một cú sốc nữa, mà đã trở thành một phép cộng tất yếu của mỗi buổi tập.
Bàn tay cô, lạnh lẽo vì nước hồ, nay lại mang đến cảm giác ấm áp và định hướng khi cô đặt nó lên lưng anh để giữ tư thế lướt. Ngón tay cô, thon dài và mạnh mẽ, liên tục lướt trên cổ chân anh để chỉnh động tác. Những sự tiếp xúc này đã trở thành một loại nghi thức, một phần không thể thiếu của quá trình học bơi.
Nhưng chính sự thường xuyên hóa này lại là điều nguy hiểm.
Quang Minh giờ đây đã có thể lướt được một đoạn ngắn. Anh đang nằm sấp trên mặt nước, hai tay vươn thẳng. Hạ An đứng bên cạnh anh, cô phải nghiêng hẳn người xuống, gần như kề sát vào vai anh, để quan sát kỹ động tác của anh dưới nước.
“Mũi chân anh vẫn hơi chúc xuống, anh Quang Minh. Thả lỏng.”
Cô dùng một tay giữ vai anh, tay kia nhẹ nhàng di chuyển dưới nước, chạm vào đùi trong của anh để anh thả lỏng cơ tứ đầu. Vị trí chạm này là một ranh giới mới. Quang Minh thở dốc, không phải vì anh thiếu hơi, mà vì sự gần gũi đột ngột và bất ngờ.
“Tôi… tôi đang cố gắng,” anh nói, giọng anh khàn đi.
Hạ An dường như không nhận ra sự bối rối của anh. Cô chuyên nghiệp một cách tàn nhẫn.
“Đừng cố gắng. Hãy để nước giữ anh. Và để tôi giữ anh.”
Lời nói đó lặp lại một lần nữa sự phụ thuộc của anh vào cô. Quang Minh nhắm mắt lại. Anh cảm thấy sự yên bình kỳ lạ khi ở trong nước, được cô giữ, được cô kiểm soát. Anh bắt đầu nghiện cảm giác này – cảm giác là một người học trò hoàn toàn yếu đuối, phó mặc cho sự mạnh mẽ của cô.
Sau khi kết thúc bài tập lướt, họ chuyển sang bài tập xoay thân.
“Anh phải xoay cả hông và vai. Nếu anh chỉ xoay thân trên, anh sẽ mất thăng bằng. Anh phải xoay toàn bộ cơ thể như một khối thống nhất.”
Hạ An tiến đến gần. Cô bảo anh nằm ngửa. Sau đó, cô đặt hai lòng bàn tay lên hai bên hông anh, giữ cố định.
“Bây giờ, đẩy hông phải anh lên một chút, sau đó hông trái. Cảm nhận sự xoắn.”
Đây là sự tiếp xúc chính xác nhất, mạnh mẽ nhất cho đến nay. Toàn bộ trọng lượng và nhiệt độ cơ thể cô dồn vào hai bàn tay, truyền thẳng qua da anh. Quang Minh cảm thấy cơ thể mình nóng bừng dưới làn nước lạnh.
Anh cố gắng không nhìn xuống. Anh chỉ nhìn vào khuôn mặt cô. Cô vẫn giữ ánh mắt nghiêm nghị, nhưng anh nhận ra một điều nhỏ nhặt: khi cô phải dùng lực để điều chỉnh tư thế của anh, một nếp nhăn nhỏ xuất hiện giữa hai hàng lông mày thanh tú của cô.
“Tốt. Anh đã bắt đầu cảm nhận được sự kết nối giữa các bộ phận cơ thể,” cô nói, rút tay ra đột ngột như thể chạm vào một vật nóng.
Buổi học kết thúc, như mọi khi, trong một sự tĩnh lặng và chuyên nghiệp.
Khi về đến nhà, Quang Minh không thể chịu đựng được sự tò mò của mình nữa. Anh ngồi vào bàn làm việc, không mở bản vẽ kiến trúc nào, mà mở máy tính và bắt đầu tìm kiếm.
"Hạ An, giáo viên dạy bơi."
Anh tìm kiếm trên Facebook, LinkedIn, Google. Thông tin về cô rất ít ỏi. Không có trang cá nhân, không có ảnh đời thường, chỉ có hồ sơ đơn giản trên website câu lạc bộ: Hạ An, cựu vận động viên bơi lội cấp tỉnh. Kinh nghiệm 10 năm. Chuyên về trị liệu nỗi sợ nước.
Tuy nhiên, sau một hồi tìm kiếm sâu hơn trên các diễn đàn thể thao cũ, anh tìm thấy một bài báo nhỏ mờ ảo từ gần 5 năm trước. Tiêu đề là: "Án Phạt Nặng Cho Cựu Vận Động Viên Hạ An Sau Vụ Tai Nạn Thiếu May Mắn."
Bài báo kể về một tai nạn trong một cuộc thi bơi. Hạ An, khi đó đang là một vận động viên trẻ đầy triển vọng, đã bị buộc tội tắc trách vì đã va chạm và làm chấn thương nghiêm trọng đến sự nghiệp của một đối thủ khác, khiến người đó phải giải nghệ. Mặc dù cô được miễn tội hình sự, nhưng cô đã bị cấm thi đấu vĩnh viễn và bị cộng đồng thể thao tẩy chay.
Quang Minh ngây người. Sự lạnh lùng, chuyên nghiệp và kìm nén cảm xúc của cô giờ đây đã có một lời giải thích đau lòng. Cô không chỉ đang dạy bơi, cô đang ở trong một hình phạt, một sự đày ải cá nhân.
Anh nhớ lại ánh mắt cô đơn và buồn bã mà anh từng thấy khi cô ngồi một mình bên thành hồ. Nỗi sợ hãi và sự yếu đuối của anh đã buộc cô phải tiếp xúc thân thể, nhưng nỗi đau và sự mất mát của cô lại là thứ buộc cô phải xây dựng một rào chắn cảm xúc.
Tối đó, Quang Minh không ngủ được. Anh nhận ra tình cảm anh dành cho Hạ An đã vượt qua khỏi sự hấp dẫn thể xác đơn thuần phát sinh từ sự gần gũi. Nó đã chuyển thành sự đồng cảm sâu sắc và khát khao được chữa lành cho cô.
Anh không còn coi cô là một giáo viên lạnh lùng nữa. Cô là một người phụ nữ bị tổn thương, người đã bị mất đi thứ cô yêu nhất: nước và sự nghiệp.
Anh quyết định. Anh không chỉ cần học bơi. Anh cần phải giúp cô lấy lại được sự bình yên mà hồ bơi đã cướp đi của cô. Và anh sẽ bắt đầu từ buổi học ngày mai, bằng cách tìm cách phá vỡ lớp vỏ bọc chuyên nghiệp đó.