giáo viên dạy bơi của tôi

Chương 5: Bí Mật Dưới Làn Nước Trong


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quang Minh bước vào hồ bơi với một cảm xúc hoàn toàn khác. Sự bối rối vụng về đã được thay thế bằng một sự quyết tâm lặng thầm. Anh không còn là học viên chỉ sợ nước; anh là một người đàn ông mang theo một bí mật về người phụ nữ đứng trước mặt anh.

Hạ An đã sẵn sàng như thường lệ. Cô đưa ra bài tập tiếp theo: thực hành động tác tay cơ bản trong tư thế đứng, lặp lại nhiều lần để tạo thành phản xạ.

“Tư thế đứng dưới nước cho phép anh tập trung toàn bộ vào động tác tay, không cần lo lắng về việc nổi,” cô giải thích.

Cả hai đứng đối diện nhau, ngực ngâm dưới nước. Khoảng cách gần nhưng không có sự tiếp xúc trực tiếp. Quang Minh bắt đầu thực hiện động tác kéo nước.

“Sai. Anh đang khép khuỷu tay quá mức. Anh phải tạo ra một đường cong giống như cánh buồm để đẩy nước hiệu quả hơn,” Hạ An chỉnh sửa.

Cô tiến đến gần hơn, đặt bàn tay mình vào khuỷu tay anh, nhẹ nhàng uốn cong cánh tay anh. Cô đang làm đúng công việc của mình, nhưng Quang Minh đã thấy được sự căng thẳng trong đôi mắt cô khi cô buộc phải nhắc đến từ "cánh buồm" – một hình ảnh quen thuộc trong các bài báo về tai nạn của cô (một cú va chạm được mô tả là “cánh buồm bị xé rách”).

“Cô Hạ,” Quang Minh ngắt lời, giọng anh thấp và từ tốn. “Cô đã từng là một vận động viên giỏi, phải không?”

Động tác của Hạ An cứng lại. Đôi mắt cô, vốn luôn tĩnh lặng như mặt hồ, giờ đây xuất hiện một gợn sóng nhỏ của sự bất ngờ và khó chịu. Cô rút tay lại.

“Điều đó không liên quan đến bài học của anh,” cô trả lời, giọng cô trở nên lạnh lùng hơn, như thể có một bức tường băng vừa được dựng lên giữa họ.

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi nghĩ nó có liên quan,” Quang Minh kiên nhẫn. Anh biết mình đang liều lĩnh. “Cô dạy tôi cách tin tưởng vào nước. Nhưng nhìn cô, tôi thấy cô đang cố gắng ngăn cản chính mình tin tưởng vào nó.”

Sự im lặng bao trùm hồ bơi. Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ mái tóc cô.

Hạ An nhìn thẳng vào mắt anh, không chớp. Ánh mắt cô sắc lạnh và thách thức. “Anh đang vượt quá giới hạn, anh Quang Minh.”

“Có lẽ vậy. Nhưng tôi đã thấy bài báo cũ về cuộc thi đó. Về tai nạn. Về án phạt,” anh nói khẽ, gần như thì thầm, để không ai khác nghe thấy ngoài cô.

Toàn bộ cơ thể Hạ An dường như thả lỏng một cách đột ngột, nhưng đó không phải là sự thư giãn mà là sự đầu hàng mệt mỏi. Lớp băng bảo vệ của cô bị rạn nứt.

“Tôi không bao giờ nói về chuyện đó với học viên,” cô nói, giọng cô khản đặc, xa lạ với sự chuyên nghiệp thường thấy. “Nó đã xảy ra. Và tôi phải chấp nhận hậu quả.”

“Nhưng nó không định nghĩa cô,” Quang Minh nhẹ nhàng phản bác. “Cô dạy tôi vượt qua nỗi sợ hãi của tôi. Nhưng còn nỗi sợ hãi của cô? Cô sợ phải bơi lại như một vận động viên, phải không? Cô sợ nước, nhưng theo một cách khác. Cô sợ sự phản bội của nó.”

Đột nhiên, Hạ An quay người lại, đối diện với bức tường hồ bơi. Cô tựa trán vào gạch men lạnh lẽo. Bờ vai cô run rẩy. Đó không phải là một cơn khóc dữ dội, chỉ là một sự sụp đổ nhỏ bé và im lặng trong vòng tay của nước.

Quang Minh cảm thấy một cơn đau thắt nơi lồng ngực. Anh đã thành công trong việc phá vỡ bức tường của cô, nhưng cái giá phải trả là nỗi đau.

Anh tiến đến gần cô. Anh không chạm vào cô, anh tôn trọng không gian riêng tư cô đang cố gắng duy trì. Anh đứng ngay sau lưng cô, đủ gần để cô cảm nhận được sự hiện diện của anh, đủ xa để cô không cảm thấy bị xâm phạm.

“Cô có thể ghét tôi vì đã hỏi. Nhưng tôi không phán xét cô. Tôi chỉ thấy một người đã từ bỏ điều mình yêu nhất vì một lỗi lầm,” anh nói, giọng anh đầy sự đồng cảm chân thành.

Sau một lúc lâu, Hạ An hít một hơi sâu và từ từ đứng thẳng dậy. Cô không quay lại đối diện với anh.

“Tôi không ghét anh, anh Quang Minh,” cô nói. “Tôi chỉ ghét sự thật. Và tôi đã chôn vùi nó. Tôi không muốn nó xuất hiện trong lớp học này.”

“Tôi hiểu. Nhưng… cô có muốn bơi một vòng không? Không phải dạy, mà là bơi cho chính mình? Chỉ một vòng thôi, ở khu vực nước sâu, nơi không có ánh đèn.”

Quang Minh đang thử thách cô, mời gọi cô trở lại với bản chất thật của mình.

Hạ An im lặng. Cô từ từ đội mũ bơi xuống, kéo kính bơi lên. Cô chưa bao giờ làm điều này trong các buổi học. Nó giống như một nghi thức: cô đang chuẩn bị làm điều gì đó không phải vì công việc.

Cô không trả lời. Cô chỉ đẩy người khỏi thành hồ, trượt vào vùng nước sâu nhất, nơi ánh đèn rọi xuống không tới được, tạo thành một vùng tối mờ ảo dưới làn nước trong.

Cô bơi. Không phải những động tác chậm rãi, kỹ thuật cô dạy anh. Đây là tốc độ và sự điên cuồng của một vận động viên. Cô bơi như thể đang trốn chạy khỏi mọi thứ. Lực đẩy mạnh mẽ, cơ thể cô lướt qua nước một cách uyển chuyển, mạnh mẽ đến kinh ngạc.

Quang Minh đứng ở vùng nước cạn, hoàn toàn bị cuốn hút. Anh không còn thấy cô giáo lạnh lùng nữa. Anh thấy một linh hồn tự do, một nghệ sĩ đang thực hiện nghệ thuật của mình trong nước. Nhưng đó cũng là một linh hồn đang bị xiềng xích bởi chính nghệ thuật đó.

Khi Hạ An quay lại, cô dừng lại ngay trước vạch ngăn vùng cạn. Cô thở dốc, mái tóc ướt dính vào trán.

“Tôi… Tôi đã bơi,” cô nói, một chút xúc động thoáng qua trong giọng nói.

“Đó là điều tuyệt vời nhất tôi từng thấy,” Quang Minh thành thật.

Hạ An không đáp lại lời khen ngợi. Cô chỉ nhẹ nhàng nói: “Bây giờ, chúng ta trở lại với bài học của anh, anh Quang Minh. Tiếp tục với động tác tay. Hãy quên những gì anh vừa thấy đi.”

Nhưng không ai trong số họ có thể quên được. Khuôn mặt cô giáo đã không còn lạnh lùng hoàn toàn nữa. Và Quang Minh biết, từ khoảnh khắc này, ranh giới giữa học viên và người muốn chữa lành đã hoàn toàn bị xóa nhòa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×