Sau sự bộc lộ cảm xúc ngắn ngủi ở cuối buổi học trước, không khí giữa Quang Minh và Hạ An đã thay đổi một cách tinh tế. Hạ An cố gắng giữ vẻ chuyên nghiệp và lạnh lùng như cũ, nhưng ánh mắt cô tránh né ánh mắt anh thường xuyên hơn, và cô nói ít hơn. Còn Quang Minh, anh nhìn cô với một sự dịu dàng và kiên nhẫn mới mẻ, như thể anh đang nhìn một người cần được bảo vệ.
Buổi học thứ sáu bắt đầu với sự ôn lại bài tập thả lỏng và thở dưới nước – bài tập cơ bản mà Quang Minh đã phải vật lộn.
“Hôm nay, anh Quang Minh, chúng ta sẽ lặp lại bài tập thở và nổi sấp, nhưng lần này không có sự hỗ trợ của tôi,” Hạ An nói. “Anh phải tự mình giữ thăng bằng và nín thở. Anh phải tin vào khả năng nổi của mình.”
Quang Minh cảm thấy một luồng áp lực. Anh đã tin tưởng vào cô, nhưng tin tưởng vào nước là một chuyện khác.
“Cô có chắc không? Tôi… tôi vẫn cảm thấy khó thở khi úp mặt xuống.”
“Anh sẽ làm được. Nếu anh gặp khó khăn, tôi sẽ luôn ở ngay đây,” cô trấn an, nhưng khoảng cách giữa họ vẫn được giữ.
Quang Minh hít một hơi thật sâu và úp mặt xuống nước. Anh cố gắng đẩy lùi mọi suy nghĩ, chỉ tập trung vào việc thả lỏng cơ thể. Một giây, hai giây… Tinh thần anh vẫn ổn, nhưng sau khoảng tám giây, nỗi sợ hãi chìm bắt đầu tấn công. Cơn hoảng loạn trỗi dậy. Anh cảm thấy lồng ngực mình muốn nổ tung. Anh biết mình phải bật lên.
Nhưng khi anh định giãy giụa, một sự cố ngoài dự kiến xảy ra. Do cố gắng thả lỏng cổ quá mức, đầu anh bị trượt. Anh mất kiểm soát cơ thể và bắt đầu chìm dần về phía trước.
Anh không cố ý. Nhưng trong cơn hoảng loạn tột độ, anh không tìm kiếm thành hồ, không tìm kiếm phao bơi. Bàn tay anh theo phản xạ đưa ra, tìm kiếm điểm neo duy nhất anh tin tưởng.
Hạ An phản ứng cực nhanh. Trước khi anh chìm sâu hơn một giây, cô đã lao tới.
“Quang Minh!” Giọng cô có một sự hốt hoảng hiếm hoi.
Bàn tay cô chộp lấy cánh tay anh, nhưng thay vì kéo anh lên ngay lập tức, cô lại đưa bàn tay mình về phía anh.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, tay Quang Minh siết chặt lấy lòng bàn tay cô. Không phải nắm lấy cánh tay hay cổ tay – mà là một cái nắm tay trực tiếp, da chạm da, chặt đến mức anh có thể cảm nhận rõ ràng xương và gân của cô.
Hạ An không kéo anh. Cô chỉ giữ chặt tay anh và sử dụng sức mạnh để ổn định lại cơ thể anh, giữ đầu anh trên mặt nước, nhưng không lập tức ngắt đi sự tiếp xúc đó.
Quang Minh thở hổn hển. Anh mở mắt, vẫn giữ chặt tay cô. Anh thấy đôi mắt Hạ An mở to, không còn là sự lạnh lùng chuyên nghiệp, mà là một sự lo lắng và cả một chút rung động mà cô không kịp che giấu.
Cả hai đứng im lặng, giữa hồ bơi, tay nắm chặt tay.
“Anh… anh ổn chứ?” Hạ An hỏi khẽ, sự căng thẳng trong giọng nói cô đã tan chảy.
Quang Minh không trả lời ngay. Anh không muốn buông ra. Sự tiếp xúc này không phải là một sự điều chỉnh tư thế, không phải là sự chỉ dẫn kỹ thuật. Đó là sự kết nối sinh tồn và sự an toàn tuyệt đối. Bàn tay cô vừa mạnh mẽ vừa mềm mại, trấn an anh rằng anh đã được cứu.
“Tôi… tôi ổn,” anh nói thều thào, siết nhẹ ngón tay cô một lần nữa. “Cảm ơn cô, Hạ An.”
Anh gọi thẳng tên cô.
Hạ An từ từ rút tay ra, nhưng cô làm điều đó rất chậm, như thể không muốn phá vỡ sự kết nối. Gương mặt cô ửng hồng.
“Đừng bao giờ hoảng loạn như thế nữa. Anh phải nhớ rằng nước sẽ nâng anh lên, và tôi sẽ luôn ở gần,” cô nói, giọng cô đã lấy lại được sự kiểm soát, nhưng vẫn còn chút mềm mỏng.
“Tôi biết. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi chỉ biết tìm kiếm cô,” Quang Minh thừa nhận, không chút ngần ngại.
Lời thú nhận thẳng thắn này khiến Hạ An bối rối hơn. Cô lùi lại một bước, tạo ra khoảng cách an toàn.
“Chúng ta… chúng ta dừng bài tập này ở đây. Anh đã làm rất tốt, ngoại trừ khoảnh khắc cuối cùng. Chúng ta sẽ làm thêm vài bài tập nhẹ nhàng hơn.”
Phần còn lại của buổi học diễn ra trong sự im lặng gần như hoàn toàn. Hạ An không chạm vào anh nữa, chỉ dùng lời nói để hướng dẫn. Nhưng mỗi lần Quang Minh nhìn cô, anh đều thấy cô đang cố gắng tránh ánh mắt anh, hoặc cô sẽ liếc nhìn bàn tay phải của mình, nơi anh vừa nắm chặt.
Khi Quang Minh rời khỏi hồ bơi, anh không hề cảm thấy thất bại vì chút chìm ban nãy. Anh cảm thấy chiến thắng. Anh đã vượt qua được một rào cản cảm xúc lớn, không chỉ với nước, mà còn với Hạ An.
Họ đã chia sẻ một khoảnh khắc vượt qua ranh giới cô trò, một khoảnh khắc thuần túy của sự tin tưởng và sự cần thiết.
Quang Minh nhìn xuống bàn tay mình. Cái chạm đó vẫn còn vương vấn, một cảm giác nóng bỏng dịu dàng. Anh biết, anh không chỉ muốn nắm tay cô trong hồ bơi để tìm kiếm sự an toàn, anh muốn nắm tay cô ngoài đời thực, để chỉ cho cô thấy rằng, không phải mọi sự tiếp xúc đều mang lại đau đớn như quá khứ của cô.