giẻ lau không dùng để lau mặt

Chương 1: Giẻ Lau Không Dùng Để Lau Mặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc váy cưới trắng tinh khôi nằm yên trong hộp, được ủi thẳng từng đường nếp. Ánh nắng chiều xuyên qua rèm cửa, rọi lên tấm thiệp cưới đặt trên bàn – tên cô và Thẩm Hồi được in nổi bằng chữ bạc lấp lánh, như một giấc mộng đẹp sắp trở thành hiện thực.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được yêu thương nhiều đến vậy.

Thẩm Hồi – tổng giám đốc trẻ tuổi tài ba, ôn hòa, trầm ổn – là người đàn ông khiến biết bao trái tim rung động. Nhưng anh đã chọn cô. Một cô gái bình thường, không gia thế, không xuất thân hiển hách, không quá nổi bật trong giới thượng lưu.

Vậy mà suốt ba năm qua, anh vẫn ở bên, dỗ dành cô mỗi lần yếu lòng, nắm tay cô vượt qua những lời dèm pha. Cô tin anh. Cô tin vào thứ gọi là "duyên số".

Cho đến hôm nay.

Buổi chiều, điện thoại cô đổ chuông. Số của anh, nhưng giọng không phải.

Là giọng nữ.

Người gọi là Lâm Tư Dao – người yêu cũ của Thẩm Hồi.

“Xin lỗi đã làm phiền chị,” cô ta nói bằng giọng nhẹ nhàng đến giả tạo, “Tôi chỉ muốn nhắn lại với chị rằng, tôi vừa nhắc Thẩm Hồi điều ước cuối cùng.”

Cô khựng lại.

Điều ước?

“Tôi từng cứu anh ấy trong một tai nạn ba năm trước. Khi ấy anh ấy nói... nếu tôi có ba điều ước, anh ấy sẽ làm cho bằng được. Hai điều đầu tôi chẳng cần gì to tát. Nhưng điều thứ ba… tôi muốn có một đứa con. Là con của tôi và anh ấy.”

Tiếng đồng hồ tích tắc như châm vào tai.

Cô không trả lời. Không nổi giận. Không hoảng loạn. Cô tắt máy.

Mười phút sau, Thẩm Hồi về.

Anh vẫn là người đàn ông lịch lãm như mọi khi. Nhưng ánh mắt anh tránh né cô. Tay anh đút trong túi quần, siết lại rất chặt.

“Em biết rồi à?” Anh hỏi, giọng khàn khàn.

Cô chỉ nhìn anh. Không gào thét, không khóc lóc.

“Anh nói đi,” cô bình thản, “Anh định từ chối chứ?”

Anh cắn môi. Rồi như kẻ chịu tội, anh lắc đầu:

“Anh nợ cô ấy. Anh phải thực hiện điều ước này.”

Không gian như đóng băng.

Thẩm Hồi quay mặt đi, tránh ánh nhìn của cô, nhưng không đủ nhanh để giấu đi sự day dứt trong đôi mắt.

Cô đứng dậy. Chậm rãi, đi đến gần anh, đặt chiếc nhẫn cưới lên bàn.

“Anh nợ cô ấy, còn tôi thì sao? Ba năm bên nhau, không bằng một lời hứa cách đây ba năm à?”

Anh không trả lời.

Cô cười. Một nụ cười khô khốc, lạnh đến tận xương.

“Được. Nếu anh muốn cho cô ta một đứa con, thì tôi sẽ cho anh thấy cái giá của việc phản bội là gì.”

Ngày lễ cưới bị hủy, cô biến mất không lời từ biệt. Cả thành phố rúng động. Báo chí giật tít. Thẩm Hồi im lặng, không giải thích.

Cô thì khác.

Cô lên máy bay rời khỏi thành phố, bắt đầu hành trình "hồi sinh" – nhưng không phải để sống lại như một cô gái ngây thơ trước kia, mà là để trở thành người đủ mạnh để phá nát tất cả những gì từng khiến cô đau đớn.

Ba tháng sau.

Cô trở lại.

Với gương mặt được trang điểm kỹ lưỡng, ánh mắt sắc sảo, và danh thiếp mới – cố vấn tài chính cấp cao cho tập đoàn Trì Thị, đối thủ truyền kiếp của Thẩm Hồi.

Và người đầu tiên cô gặp trong phòng họp tổng giám đốc, không phải ai khác – chính là Trì Mặc.

Đàn ông cao ráo, ánh mắt lạnh như băng, giọng nói đanh thép như lưỡi dao.

“Cô là người mới Thẩm Hồi phái đến để moi thông tin?” – Anh hỏi, không thèm nhìn cô một cái.

Cô nhếch môi cười, đáp không chút sợ hãi:

“Không. Tôi là người đến để hủy diệt Thẩm Hồi.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.