giẻ lau không dùng để lau mặt

Chương 2: Giẻ Lau Không Dùng Để Lau Mặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng họp tầng 36 của Tập đoàn Trì Thị rộng lớn, nội thất sang trọng nhưng lạnh lẽo. Trên bàn là những bản hợp đồng, báo cáo tài chính và dữ liệu nội bộ mà người bình thường cả đời không bao giờ được chạm tới.

Cô ngồi phía đối diện, ánh mắt đối diện với người đàn ông quyền lực nhất Trì Thị – Trì Mặc.

Hắn là một truyền thuyết sống trong giới tài chính. Lạnh lùng, tàn nhẫn, không bao giờ cho bất kỳ ai một cơ hội thứ hai. Người ta đồn rằng hắn từng khiến một tập đoàn phá sản chỉ vì bị CEO của họ "lỡ miệng" trong bữa tiệc rượu.

Và giờ, cô đang ở đây. Đối mặt với người từng được Thẩm Hồi gọi là "kẻ nguy hiểm nhất giới đầu tư".

Không ngờ, hắn lại là ánh sáng đầu tiên cô nhìn thấy sau khi bị phản bội.

“Cô là ai?” – Trì Mặc hỏi, giọng không ấm cũng chẳng lạnh, chỉ đơn thuần là… không có cảm xúc.

“An Ninh,” cô nói, không vòng vo. “Tôi là cố vấn tài chính mới mà trợ lý của anh vừa ký hợp đồng ba tháng.”

Hắn nheo mắt, cầm hồ sơ trên bàn. Bản lý lịch sạch sẽ, không có điểm yếu. Nhưng cũng chẳng có gì nổi bật.

“Tôi không có thói quen dùng người không rõ mục đích.”

Cô mỉm cười, tay chạm vào mặt bàn kính, bình thản như đang chơi cờ.

“Tôi không đến để làm nhân viên của anh. Tôi đến để hợp tác.”

“Với điều kiện?”

“Cho tôi ba tháng, tôi sẽ khiến Thẩm Hồi mất tất cả – từ danh tiếng đến tài sản.”

Hắn bật cười. Một tiếng cười lạnh.

“Tôi không có hứng thú giúp cô trả thù tình cũ.”

“Không,” cô ngắt lời, “anh có hứng thú hủy diệt đối thủ kinh doanh lớn nhất của mình.”

Không khí chợt đặc quánh. Trì Mặc ngồi thẳng người, đôi mắt sâu như đáy biển nhìn cô chằm chằm. Trong ánh mắt ấy không có hứng thú, chỉ có đánh giá. Giống như đang mổ xẻ một món hàng lạ lẫm trên bàn thí nghiệm.

“Và cô nghĩ mình có gì đáng giá để tôi tin?”

Cô không vội trả lời. Lôi từ túi xách ra một tập tài liệu. Là bản sao các dự án đầu tư ngầm, tài liệu rửa tiền dưới danh nghĩa đầu tư mạo hiểm mà Thẩm Hồi từng giấu kỹ.

“Anh không cần tin tôi,” cô đặt tập tài liệu xuống bàn, “Chỉ cần tin vào độ thối rữa của Thẩm Hồi là đủ.”

Trì Mặc lật một tờ.

Chỉ một tờ.

Và không nói thêm gì nữa trong suốt ba mươi giây.

Sau cùng, hắn đứng dậy, đi về phía cửa sổ sát đất, nhìn xuống thành phố.

“Ba tháng. Nếu cô không có gì để cho tôi thấy trong vòng ba mươi ngày đầu, tôi sẽ đích thân đuổi cô khỏi tòa nhà này.”

“Vậy là đồng ý rồi?”

“Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ đang dùng cô như một con cờ.”

Cô đứng dậy, không chút ngại ngần, giọng rắn rỏi:

“Miễn là quân cờ này có thể giẫm lên đầu Thẩm Hồi, tôi không ngại bị lợi dụng.”

Ra khỏi phòng họp, trời đổ mưa nhẹ.

Cô đứng trên bậc thềm của tòa nhà, ngước mặt lên nhìn bầu trời u ám.

Không còn ánh sáng.

Nhưng cô cũng chẳng cần ánh sáng nữa.

Cô cần sự lạnh lẽo. Cần sự sắc bén. Và hơn hết, cần một kẻ đủ máu lạnh như Trì Mặc để đối đầu với loại người như Thẩm Hồi – kẻ có thể dùng lời hứa năm xưa để giẫm nát trái tim người hiện tại.

Ở một nơi khác.

Thẩm Hồi nhìn màn hình điện thoại. Bức ảnh rò rỉ trên mạng – An Ninh và Trì Mặc bước ra từ cao ốc Trì Thị.

Trợ lý hỏi:

“Anh có cần gửi người điều tra cô ấy không?”

Anh ta siết chặt điện thoại.

“Không cần.”

Một lúc sau, anh nói thêm:

“Chỉ cần theo dõi. Đừng ra tay… trừ khi cô ấy bắt đầu động vào quá khứ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.