Ba ngày sau cuộc họp ở Phú Dương, không khí trong giới đầu tư bắt đầu chuyển động âm thầm.
Thẩm Hồi rút lại một dự án tại Hải Thành, viện lý do “tái cấu trúc nội bộ”.
Một nguồn tin thân cận rò rỉ rằng Tập đoàn Thẩm Thị đang bị điều tra ngầm bởi cơ quan kiểm toán nhà nước.
An Ninh biết rất rõ — đó là đòn tấn công từ Trì Mặc.
Không cần tuyên chiến công khai. Không cần bóc trần trên mặt báo. Chỉ một cú ẩn đòn đủ khiến Thẩm Hồi buộc phải lùi.
Nhưng chính lúc mọi thứ tưởng chừng nằm trong kiểm soát, An Ninh bắt đầu cảm thấy bất ổn.
Tối muộn. Văn phòng Trì Mặc.
Ánh đèn vàng dịu rọi xuống bàn làm việc, nơi Trì Mặc đang xem lại bản đồ khu đất vùng giáp ranh Duyên Xuyên – nơi cả Thẩm Thị lẫn Trì Thị đều có kế hoạch mở rộng.
An Ninh bước vào, cầm trên tay một hồ sơ đã bị xé góc.
“Đây là gì?” – cô hỏi, đặt nó lên bàn.
Hắn không ngẩng lên. “Giấy phép đấu thầu.”
“Được phê duyệt… trước cả khi tôi điều tra dòng tiền quỹ Cánh Chim Biển?”
Trì Mặc ngẩng đầu, mắt nheo lại.
“Cô đang nghi ngờ điều gì?”
An Ninh khoanh tay, ánh mắt sắc lạnh:
“Anh biết trước cả kế hoạch rửa tiền của Thẩm Hồi, phải không? Thậm chí còn chủ động đẩy hắn vào hố để có cớ lật hắn xuống.”
Trì Mặc nhìn cô vài giây. Không xác nhận. Không phủ nhận.
Hắn chỉ nhún vai:
“Khi đánh cờ, tôi không chờ quân cờ đi sai để bắt lỗi. Tôi kéo bàn cờ về hướng tôi muốn.”
An Ninh khựng lại. Lòng thoáng lạnh.
Cô bắt đầu nhận ra… mình không chỉ là một người chơi. Mà là một quân cờ tự nguyện.
Sáng hôm sau.
Cô tìm gặp một người.
Cố Tấn. – Cựu giám đốc tài chính của Trì Thị, người từng bị đẩy ra đi không rõ lý do hai năm trước.
Cố Tấn sống lặng lẽ trong một căn hộ cũ kỹ vùng ngoại ô. Khi thấy An Ninh, ông gần như định đóng cửa lại.
“Tôi không có gì để nói về Trì Thị.”
“Nhưng tôi có,” An Ninh nói, đưa ra tập hồ sơ.
Khi ông ta thấy tên mình bị gài vào một vụ chuyển tiền nội bộ cách đây 2 năm – vụ việc được dùng để đẩy ông ta ra khỏi công ty, sắc mặt thay đổi.
“Tôi bị gài bẫy.”
“Bởi ai?” – An Ninh hỏi.
“Không rõ… nhưng người ký cuối cùng phê chuẩn hồ sơ đó… là Thẩm Hồi.”
An Ninh chết lặng.
Trở lại Trì Thị.
Cô mở hồ sơ cũ, rà lại toàn bộ dữ liệu năm đó.
Một loạt khoản đầu tư mờ ám được hợp thức hóa bằng văn bản từ… ban cố vấn pháp lý.
Và trong danh sách luật sư hỗ trợ, có một cái tên khiến An Ninh chết đứng:
Lâm Tư Dao.
Không phải là một “nàng thơ thiết kế”.
Không phải là người chỉ biết yêu Thẩm Hồi.
Mà là người từng làm việc trong tổ chức pháp lý chuyên xử lý các phi vụ rửa tiền cấp cao.
Buổi tối.
An Ninh đứng trước cửa sổ căn hộ, nhìn thành phố rực ánh đèn.
Gió đêm thổi tung tóc. Cô cầm ly rượu đỏ, nhưng chẳng thấy vị gì.
Thì ra… từ đầu đến cuối, không ai là người vô tội.
Thẩm Hồi từng yêu cô, có lẽ là thật – nhưng hắn cũng dùng cô làm tấm chắn.
Lâm Tư Dao từng quay lại vì “tình xưa” – nhưng rõ ràng đang là quân bài phản công.
Trì Mặc… hắn cho cô cảm giác an toàn, nhưng cũng là kẻ giăng lưới từ lâu.
Cô là ai trong trò chơi này?
Người trả thù? Hay con cờ trả thù giùm người khác?
11h đêm. Tin nhắn đến từ Trì Mặc:
“Có một buổi đấu giá ngầm tối mai. Đến đó, cô sẽ thấy được điều cô muốn biết.”
Kèm theo là địa chỉ một nhà đấu giá kín – chỉ có giới tài phiệt, chính trị và mafia tài chính lui tới.
An Ninh nhắm mắt. Tay siết chặt điện thoại.
Sáng hôm sau.
Cô nhận được tin:
Người đứng sau quỹ Đông Á – đối tác hiện tại của Thẩm Hồi – là người từng hợp tác mật với Trì Mặc ba năm trước.
Một vòng tròn hoàn hảo.
Tất cả đều liên kết.
Cô đã bước vào trò chơi quá lâu.
Và giờ… hoặc cô thoát ra,
Hoặc trở thành người kết thúc toàn bộ.