giẻ lau không dùng để lau mặt

Chương 6: Giẻ Lau Không Dùng Để Lau Mặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở Phú Dương sương mờ bảng lảng. An Ninh mặc một bộ suit tông beige, tóc búi gọn, gương mặt trang điểm nhẹ nhưng đủ tạo khí chất sắc sảo.

Cô không hỏi vì sao Trì Mặc chọn cô đi cùng. Cũng không cần biết mục đích chuyến đi là gì. Trong cuộc chơi này, cô hiểu rõ một nguyên tắc: im lặng quan sát, chờ đòn ra tay.

Chiếc xe Rolls-Royce chậm rãi lăn bánh ra khỏi trung tâm thành phố. Trong khoang xe, Trì Mặc như thường lệ, luôn bận rộn với điện thoại và tài liệu. Không ai nói gì suốt cả một tiếng.

Mãi đến khi xe dừng trước khu nghỉ dưỡng cao cấp bên bờ hồ Dạ Linh, Trì Mặc mới cất lời:

“Hôm nay có mặt cả Thẩm Hồi.”

An Ninh khẽ nheo mắt. Cô không bất ngờ. Nhưng cảm giác nhói lên trong lòng ngực vẫn xảy ra.

“Sự kiện này,” Trì Mặc tiếp, “là bàn tròn kín với đại diện bảy tập đoàn lớn. Chỉ những ai có quyền lực thực sự mới được vào. Cô đi với tư cách người của tôi.”

“Người của anh?” – Cô nhướn mày, môi cong lên. “Anh gọi đồng minh tạm thời là ‘người của mình’ à?”

Hắn liếc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng thường lệ nay lại hơi xao động:

“Đừng khiến tôi phải đổi cách gọi.”

Cô bật cười, bước xuống xe.

“Yên tâm. Tôi sẽ không làm anh mất mặt.”

Bên trong phòng họp đặc biệt.

Không khí ngột ngạt bởi quyền lực và toan tính.

Ngồi quanh bàn là những nhân vật sừng sỏ trong ngành bất động sản, đầu tư, tài chính. Ai cũng có mặt nạ tử tế và con dao giấu trong tay áo.

Trì Mặc ngồi phía Đông. Phía Tây… là Thẩm Hồi.

Hai người đàn ông – một lạnh như đá, một điềm đạm giả vờ ôn hòa – ngồi đối diện nhau. Không nói lời nào, nhưng áp lực trong phòng họp tăng lên rõ rệt.

An Ninh ngồi cạnh Trì Mặc, ánh mắt lướt qua Thẩm Hồi chỉ đúng một lần.

Không rung động.

Không yếu lòng.

Chỉ có sự lạnh nhạt tàn nhẫn của một kẻ từng yêu quá sâu.

Khi cuộc họp bắt đầu, đại diện từng bên lần lượt trình bày dự án, kế hoạch đầu tư, đề xuất hợp tác.

Đến lượt Thẩm Hồi, hắn mỉm cười, đẩy hồ sơ tới:

“Chúng tôi muốn đề xuất xây dựng một khu tổ hợp nghỉ dưỡng – thương mại – giáo dục tích hợp theo mô hình khép kín. Đối tác chiến lược là quỹ đầu tư Đông Á cùng đơn vị thiết kế Ý.”

Một vài người gật gù tán thưởng.

An Ninh không nói gì, nhưng mắt đã quét qua bảng sơ đồ.

Cô nhận ra một điểm bất hợp lý trong cách phân bổ dòng tiền nội bộ. Vẫn là trò cũ của hắn – gom vốn đầu tư, đẩy giá đất nội bộ, và chuyển dòng tiền sang công ty vỏ bọc.

Cô định mở lời, nhưng Trì Mặc đã lên tiếng trước:

“Tôi thấy bản kế hoạch khá quen. Một số khái niệm về mô hình giáo dục tích hợp… giống hệt bản thảo do nhóm của tôi trình tại Diễn đàn đầu tư tháng trước.”

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn.

Thẩm Hồi vẫn giữ nụ cười.

“Có thể là trùng hợp. Ý tưởng hiện nay cũng thường giao thoa.”

An Ninh cười lạnh. Cô ghét nhất loại người ăn cắp ý tưởng rồi đổ cho “trùng hợp”.

Cô nghiêng người về phía Trì Mặc, thì thầm:

“Muốn tôi vạch trần không?”

Hắn liếc cô, ánh nhìn lóe lên sự hứng thú:

“Không cần. Vạch trần trước mặt cả phòng, họ chỉ thấy tôi nhỏ nhen. Đợi khi hắn chạm vào mảnh đất ấy, tôi sẽ để hắn tự đạp mìn.”

Cô gật đầu. Một kẻ nguy hiểm… luôn biết kiên nhẫn.

Kết thúc cuộc họp.

Trì Mặc rời đi trước. Cô định theo sau, nhưng Thẩm Hồi đột ngột chặn đường cô trong hành lang.

“An Ninh.”

Cô đứng lại. Không quay đầu.

“Anh xin lỗi.” – Giọng hắn khàn, như đã tập luyện trước.

“Em không đáng bị tổn thương như vậy. Tất cả là lỗi của anh… nhưng em có thể đừng đi theo Trì Mặc không? Hắn không phải người em nên tin.”

An Ninh quay lại.

Ánh mắt cô lạnh lẽo, hoàn toàn không còn thứ tình cảm nào sót lại.

“Khi anh phản bội tôi để làm ‘ân nhân’ vui lòng, có nghĩ rằng tôi sẽ có ngày đứng ở bên người khiến anh run sợ nhất không?”

“Anh không sợ Trì Mặc.”

Cô cười nhạt:

“Không sợ sao lại cấm trợ lý động vào tôi, sợ tôi động vào ‘quá khứ’?”

Hắn cứng họng.

An Ninh bước đi, để lại Thẩm Hồi đứng chết lặng giữa hành lang dài lạnh buốt.

Ngoài sân.

Trì Mặc tựa người vào xe, tay nhấn điện thoại.

Khi cô bước ra, hắn không ngẩng lên, chỉ nói:

“Nói chuyện với tình cũ xong rồi?”

Cô nhướng mày, giọng thản nhiên:

“Anh ghen à?”

Trì Mặc ngẩng lên, khóe môi nhếch nhẹ – không hẳn là cười.

“Tôi chỉ muốn chắc chắn quân cờ của mình chưa bị đối phương mua lại.”

Cô bước tới, sát hắn, ánh mắt đối đầu:

“Tôi không phải quân cờ. Tôi là người chơi. Và tôi đang ở phe anh – ít nhất là hiện tại.”

Trì Mặc nhìn cô hồi lâu. Ánh mắt dần tối lại, sâu hơn, như thể… có điều gì đó vượt quá giới hạn ban đầu.

“Vậy thì nhớ,” hắn nói, giọng trầm và gần hơn bao giờ hết, “Đừng phản bội tôi. Vì tôi… không giống Thẩm Hồi. Tôi không bao giờ tha thứ.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.