gió đông và những ngày rung động

Chương 4: Bữa trưa gượng gạo


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng chuông báo giờ ra chơi vang lên, kéo Linh ra khỏi không gian yên ắng của lớp học. Cái lạnh mùa đông bên ngoài khiến cô siết chặt áo khoác, nhưng trái tim lại nóng lên vì biết sẽ cùng Huy đi ăn trưa. Đây là lần đầu tiên họ ăn cùng nhau, và ý nghĩ ấy vừa khiến cô háo hức vừa ngại ngùng.

Hai người đi bộ cạnh nhau xuống căng-tin, bầu không khí có chút im lặng. Linh cố gắng mở lời: “Hôm nay… cậu ăn món gì?” Giọng cô lúng túng, mắt dán xuống sàn. Huy quay sang, cười nhẹ: “Mì trứng thôi. Cậu?” Linh ngập ngừng: “Mình… mình cũng định ăn mì trứng.” Một nụ cười e ấp nở trên cả hai khuôn mặt, nhưng im lặng lại xen vào, khiến bữa trưa trở nên vừa vụng về vừa đáng yêu.

Ngồi đối diện nhau, Linh chăm chú gắp từng sợi mì vào bát, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh nhưng đôi tay hơi run. Huy cũng lúng túng, nhiều lúc cậu lỡ thốt ra những câu vô nghĩa: “À… hôm nay trời lạnh quá nhỉ?” Linh gật gù, cười khẽ: “Ừ… lạnh thật.” Cả hai nhìn nhau, nụ cười nhẹ nhàng nhưng im lặng đầy ý nghĩa. Những câu chuyện nhỏ vụng về, những tiếng cười khẽ, dần dần xóa đi sự ngại ngùng ban đầu.

Trong lúc ăn, Huy đưa cho Linh gói nước sốt mà cô quên mang theo, ánh mắt cậu chăm chú dõi theo cô. Linh khẽ cười, nhận lấy gói sốt, lòng bất chợt ấm áp. Cảm giác nhỏ bé nhưng đặc biệt ấy khiến cô nhận ra rằng sự quan tâm đôi khi không cần lời nói dài dòng, chỉ là những hành động giản dị thôi cũng đủ làm trái tim rung động.

Tiếng cười của các bạn xung quanh, mùi thức ăn nóng hổi, và những ánh mắt vụng về của hai người như hòa quyện tạo nên một khoảnh khắc thật yên bình. Linh nhận ra rằng, dù chỉ là một bữa trưa ngắn ngủi, nhưng kỷ niệm lần đầu ăn cùng Huy sẽ khắc sâu trong tâm trí cô.

Khi bữa trưa kết thúc, hai người đứng lên, cùng nhau dọn chỗ, và đi ra sân trường. Ánh nắng mùa đông chiếu nhẹ qua những tán cây, vệt sáng ấm áp rọi trên mặt họ. Linh cảm thấy tim mình lạc nhịp khi Huy bỗng dưng hỏi: “Chiều nay cậu có muốn cùng mình đi tham gia câu lạc bộ văn nghệ không?” Linh ngạc nhiên nhưng nụ cười trên môi đủ để Huy hiểu câu trả lời là “có”.

Bữa trưa gượng gạo hôm ấy khép lại, nhưng trong lòng cả hai, một mối dây vô hình bắt đầu hình thành. Một chút bối rối, một chút ngại ngùng, và cả những rung động đầu tiên – tất cả đều như những hạt tuyết đầu mùa, nhỏ bé nhưng đủ để làm trái tim ấm lên giữa những ngày đông giá lạnh.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×