gió đông và những ngày rung động

Chương 5: Cơn mưa bất ngờ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều hôm đó, bầu trời dần u ám, những đám mây xám trôi lững lờ, báo hiệu một cơn mưa sắp đến. Linh đang bước dọc hành lang sau giờ học, tập trung vào sách vở nhưng vẫn cảm nhận được hơi lạnh ẩm ướt len qua những khe áo khoác. Cô vừa nghĩ đến việc chạy thật nhanh về ký túc xá, vừa lo lắng cơn mưa sẽ ướt hết trang vở còn dang dở.

Bất ngờ, những giọt mưa đầu tiên rơi xuống. Linh nhanh chóng kéo áo khoác kín hơn, nhưng những giọt mưa nhỏ vẫn len qua tóc và vai, khiến cô hơi rùng mình. Ngay lúc ấy, một tiếng gọi vang lên: “Linh! Đợi đã!” Linh quay lại, và thấy Huy chạy đến, tay cầm chiếc dù màu xanh lam rộng rãi.

“Chia dù với tớ nhé!” Huy nói, nụ cười rạng rỡ dù trời mưa. Linh ngập ngừng một giây, rồi mỉm cười, bước lại gần. Hai người đứng sát nhau dưới cùng một chiếc dù, khoảng cách gần đến mức tim Linh đập nhanh hơn bình thường. Huy khéo léo che mưa, ánh mắt cậu thoáng ngượng nhưng vẫn tràn đầy sự quan tâm.

Cơn mưa rơi xung quanh, tiếng tí tách trên dù hòa cùng nhịp bước chân trên mặt đường ướt, tạo nên một giai điệu vừa lãng mạn vừa dịu dàng. Linh cảm thấy một sự ấm áp khó tả lan từ chiếc dù, qua ánh mắt Huy, đến từng sợi tóc ướt nhè nhẹ của cô. Cô lúng túng, nhìn xuống đôi tay mình, rồi thoáng liếc sang Huy. “Cảm ơn cậu…” Linh khẽ nói, giọng ngập ngừng, tim bỗng nhiên nhói lên một cảm giác ấm áp lạ kỳ.

Huy cười, ánh mắt đầy tinh nghịch nhưng cũng chân thành: “Không sao, tớ chỉ không muốn cậu bị ướt thôi.” Sự quan tâm giản dị ấy khiến Linh cảm thấy trái tim mình rung lên, như thể những giọt mưa lạnh ngoài trời không còn đáng sợ nữa. Khoảnh khắc này, giữa mưa rơi và không gian yên tĩnh quanh sân trường, trở nên thật đặc biệt – là lần đầu tiên họ cảm nhận gần nhau hơn, không chỉ về thể chất mà còn về cảm xúc.

Khi cơn mưa nhẹ dần, hai người vẫn đi bên nhau, bước chậm rãi trên con đường trơn bóng ánh sáng phản chiếu từ vũng nước. Linh nhìn Huy, nụ cười thoáng hiện trên môi: “Mình nghĩ… hôm nay thật đẹp.” Huy gật đầu, mắt ánh lên niềm vui: “Đúng, thật sự rất đẹp. Và tớ… rất vui vì cậu ở đây.”

Cơn mưa bất ngờ hôm ấy không chỉ làm ướt mái tóc và áo khoác, mà còn gieo vào lòng Linh những rung động ngọt ngào đầu tiên. Một khoảnh khắc giản dị, một chiếc dù, một nụ cười và ánh mắt quan tâm – tất cả đã khiến mùa đông lạnh giá trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×