Mùa hè năm ấy, Hạ Linh trở về quê sau nhiều năm học xa. Con đường đất đỏ dẫn vào làng vẫn uốn lượn quanh những rặng tre già, nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những vệt sáng nhảy múa trên mặt đường. Hương lúa mới, thoang thoảng mùi đất ẩm và mùi hoa dại làm cô bất giác thở dài, một cảm giác vừa thân thuộc vừa lạ lẫm trào dâng trong lòng.
Chẳng biết từ lúc nào, bước chân cô lại nhanh hơn, háo hức hơn khi thấy những mái ngói đỏ rêu phong thấp thoáng sau bãi cỏ xanh. Những năm tháng xa thành phố khiến Hạ Linh đôi khi quên mất nhịp sống chậm rãi, bình yên của làng quê. Nhưng giờ đây, mọi thứ như đang gọi cô trở về.
Khi đi ngang cánh đồng lúa vừa nhú mạ non, Hạ Linh nhìn thấy một cậu bé đang cúi đầu cặm cụi cắt lúa. Ánh nắng chiếu lên mái tóc nâu, lấm tấm mồ hôi làm cậu càng thêm giản dị, chân chất. Cậu bé đó là Nam Phong, lần đầu gặp mặt. Một chút ngây ngô, một chút bẽn lẽn, nhưng nụ cười của cậu khiến cô không khỏi cảm thấy ấm lòng.
“Chào em, em là Hạ Linh phải không?” Giọng Nam Phong hơi khàn khàn, đôi mắt mở to nhìn cô, như sợ không nhận ra được.
Hạ Linh gật đầu, nụ cười nở trên môi. “Vâng, em là Hạ Linh. Cậu là…?”
“Anh là Nam Phong. Mấy năm trước cũng chỉ gặp nhau thoáng qua, giờ mới có dịp chào hỏi.” Cậu cười, ánh mắt lúng túng nhưng chân thành.
Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua, chỉ còn tiếng gió xào xạc qua đồng lúa và vài tiếng chim gọi bầy. Hạ Linh cảm nhận được sự giản dị, hiền lành trong con người Nam Phong, một cảm giác rất khác với những người bạn thành phố – họ rộn ràng, vội vã và đôi khi hờ hững.
“Em vừa về à? Mệt lắm không?” Nam Phong hỏi, ánh mắt đầy quan tâm.
“Không sao đâu, lâu lắm mới được về thăm quê. Mùi đất, mùi cỏ… sao mà quen thuộc đến lạ.” Hạ Linh đáp, mắt nhìn ra cánh đồng rộng thênh thang, lòng chợt dạt dào niềm nhớ nhà.
Cậu bé gật đầu, nhún vai một cách ngượng ngùng: “Nếu em muốn, anh có thể dẫn đi vòng quanh làng. Nhiều thứ bây giờ đã khác, nhưng vẫn còn vài nơi giữ được nét xưa.”
Hạ Linh mỉm cười, ánh mắt rạng rỡ. “Vậy mình đi thôi.”
Bước chân hai người hòa nhịp cùng tiếng cười trong trẻo của tuổi trẻ, len lỏi giữa những con đường làng quanh co, qua bến sông, qua sân đình nhỏ, nơi hoa giấy đỏ rực bên tường rào. Dường như mọi cảnh vật đều vui lên theo nhịp bước của họ, và cô nhận ra rằng lần gặp này không chỉ đơn thuần là về thăm quê, mà còn mở ra một chương mới, đầy tò mò và hứng khởi.
Cuối buổi chiều, khi hoàng hôn bắt đầu phủ lên cánh đồng vàng, Hạ Linh đứng bên bờ ruộng, nhìn Nam Phong đang lúi húi nhặt những bông hoa dại còn sót lại. Một cảm giác nhẹ nhàng, bình yên lan tỏa khắp cơ thể cô. Đây là lần đầu tiên cô nhận ra rằng, có những con người xuất hiện trong đời, dù chỉ là tình cờ, lại khiến trái tim rung động một cách lạ thường.
“Ngày mai, chúng ta sẽ cùng nhau đi thăm ruộng lúa của nhà anh nhé?” Nam Phong quay lại hỏi, ánh mắt ánh lên sự háo hức.
Hạ Linh gật đầu, mỉm cười: “Vâng, em sẽ đi.”
Trong ánh hoàng hôn vàng rực, hai con người đứng cạnh nhau, bước chân chưa trọn nhưng đã khởi đầu một hành trình gắn bó, như những hạt mầm đang nảy nở giữa mùa hè yên bình.