Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa nhô lên từ sau dãy núi xa, Hạ Linh đã đứng trước ngõ làng, chuẩn bị cùng Nam Phong đi thăm những ruộng lúa và vườn hoa quanh làng. Không khí buổi sáng mát lành, hương cỏ non và đất ẩm tràn vào mũi, khiến cô cảm thấy lòng nhẹ nhàng, bình yên đến lạ.
Nam Phong đã đứng đó từ sớm, dáng người thấp, áo sơ mi trắng phai nhăn nhúm, mái tóc nâu hơi lòa xòa trong ánh nắng. Khi thấy Hạ Linh bước ra, cậu vội vàng vẫy tay, nụ cười ngây ngô hiện lên trên khuôn mặt còn lấm tấm mồ hôi:
“Chào em! Hôm nay dậy sớm ghê nhỉ!” Cậu nói, giọng có chút lí nhí nhưng chân thành.
Hạ Linh cười khẽ, ánh mắt lấp lánh niềm thích thú. “Ừ, hôm nay mình phải đi sớm mới kịp xem ruộng lúa nè. Anh dẫn đường nhé?”
Nam Phong gật đầu, hơi khom lưng một cách ngượng ngùng, rồi vội vã đi trước dẫn đường. Cách cậu nhún vai, vươn tay nhặt những hòn sỏi hay cành cây chắn ngang đường khiến Hạ Linh vừa thấy dễ thương vừa cảm giác được sự hiền lành và tỉ mỉ trong con người cậu.
Trên con đường nhỏ dẫn qua cánh đồng, Nam Phong kể về những kỷ niệm tuổi thơ nơi làng quê. Cậu kể lướt qua những trò nghịch ngợm cùng bạn bè, những ngày theo cha ra đồng, những buổi chiều ngắm hoàng hôn trên bờ sông. Giọng kể vừa rụt rè, vừa hồn nhiên, đôi lúc còn lắp bắp vì sợ nói quá dài khiến Hạ Linh bật cười.
“Anh… anh thường ra đồng từ sớm để giúp mẹ, nhưng nhiều khi vẫn thích chạy ra bến sông hóng gió, nhìn cá nhảy.” Nam Phong nói, đôi má hơi đỏ, ánh mắt nhìn xa xăm.
Hạ Linh thấy lòng mình rung động lạ thường. Trong dáng vẻ ngây ngô ấy, cậu lại có sự chân thành, hiền lành khiến cô muốn được nghe thêm, muốn hiểu thêm về cậu. Đây là lần đầu cô gặp một người vừa giản dị, vừa gần gũi, nhưng lại để lại ấn tượng sâu sắc đến vậy.
Khi đến một góc vườn trồng hoa dại, Nam Phong cẩn thận dừng lại, chỉ tay vào từng chậu hoa, kể tên và cách chăm sóc. Cậu tỏ ra rụt rè nhưng ánh mắt sáng lên mỗi khi nói về điều mình yêu thích. Hạ Linh không khỏi mỉm cười trước sự cẩn thận và hồn nhiên ấy.
“Anh thật hiền lành, và… hơi ngây ngô nữa.” Cô thốt lên, giọng vừa trêu, vừa chân thành.
Nam Phong đỏ mặt, cúi xuống nhìn đôi giày đất cũ, mấp máy môi: “Có lẽ… em sẽ thấy anh chậm chạp và vụng về thôi.”
“Không đâu, em thấy anh dễ mến lắm.” Hạ Linh đáp, ánh mắt tràn đầy thiện cảm.
Buổi sáng ấy trôi qua trong tiếng cười, tiếng chim hót, và ánh nắng dịu dàng chiếu qua tán lá. Hạ Linh nhận ra rằng, đôi khi ấn tượng đầu tiên không đến từ sự hoàn hảo, mà từ sự chân thành, giản dị và sự hiền lành, ngây ngô mà vẫn cuốn hút của con người.
Khi rời vườn hoa về nhà, Hạ Linh quay lại nhìn Nam Phong đang lom khom nhặt mấy bông hoa rơi, lòng tràn đầy một cảm giác vừa lạ vừa quen: đây là người sẽ khiến cô nhớ mãi, người mang đến cảm giác thanh bình trong những ngày hè trở về quê.
Và như thế, ấn tượng đầu tiên ấy – hiền lành, ngây ngô, nhưng đầy thiện cảm – đã in sâu trong trái tim Hạ Linh, mở ra một mối quan hệ mới, giản dị nhưng đáng trân trọng giữa tuổi trẻ và làng quê yên bình.