gió làng quê

Chương 5: Chuyện tình chớm nở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những ngày đồng áng, học mùa hè và vui chơi trong làng, Hạ Linh bắt đầu nhận ra một điều lạ lùng trong trái tim mình. Những cử chỉ nhỏ bé, hiền lành và đôi khi ngây ngô của Nam Phong không chỉ khiến cô cảm thấy gần gũi, mà còn làm tim cô đập nhanh một cách khó tả.

Một buổi chiều, hai người đi dạo quanh bờ sông sau giờ học. Gió thổi mát, hương cỏ và hoa dại lan tỏa, ánh hoàng hôn nhuộm vàng mặt nước. Nam Phong vô tư kể về những kỷ niệm tuổi thơ, những trò nghịch ngợm cùng bạn bè, và cả những lần theo cha ra đồng. Giọng cậu vừa hài hước, vừa chân thành khiến Hạ Linh cười suốt chặng đường.

Nhưng khi ánh mắt cô vô tình chạm vào ánh mắt Nam Phong, cô bỗng thấy tim mình loạn nhịp. Cậu đang nhìn cô với một sự quan tâm tinh tế, ánh mắt không chỉ là bạn bè, mà là một nỗi nhớ dịu dàng. Hạ Linh quay đi, cảm giác lạ lùng khiến má cô nóng bừng.

Trong lúc nghỉ chân trên bãi cỏ ven sông, Nam Phong nhặt một bông hoa dại và trao cho cô:

“Cho em… em thích loại hoa này không?” Cậu nói, giọng hơi ngượng nhưng ánh mắt chân thành.

Hạ Linh nhận hoa, cảm thấy lòng như tan chảy. “Cảm ơn anh, anh lúc nào cũng biết cách làm em vui.” Cô mỉm cười, nhưng sâu trong lòng, cảm giác ấm áp ấy khiến cô tự hỏi: đây có phải là một cảm xúc khác – không chỉ là tình bạn?

Hai người tiếp tục bước đi, đôi tay vô tình chạm nhau khi cùng nhặt những cọng cỏ ven đường. Hạ Linh khẽ lùi lại một chút, tim đập dồn dập. Cảm xúc này vừa mới mơ hồ, vừa mạnh mẽ, khiến cô không dám nhìn thẳng vào Nam Phong quá lâu.

Nhưng Nam Phong dường như nhận ra, chỉ mỉm cười nhẹ, không nói gì thêm, để cho không khí yên bình tiếp tục bao quanh họ. Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Linh tự nhủ: có lẽ trái tim cô đã bắt đầu rung động. Cậu không phải người hoàn hảo, cũng không phải người giỏi giang, nhưng sự chân thành, hiền lành, và đôi khi ngây ngô của cậu khiến cô cảm thấy an toàn, ấm áp và lạ lùng đến mức không thể bỏ qua.

Buổi tối, khi trở về nhà dưới ánh trăng nhạt, Hạ Linh ngồi bên cửa sổ, tay cầm bông hoa dại mà Nam Phong tặng, suy nghĩ về những ngày vừa qua. Cô nhận ra rằng, những cử chỉ nhỏ – một cái siết tay nhẹ, một nụ cười khi cùng làm việc đồng áng, một ánh mắt quan tâm – đã dần len lỏi vào trái tim mình, khiến cô nhớ, muốn gần cậu nhiều hơn.

Và rồi, Hạ Linh mỉm cười một mình, tự nhủ: “Có lẽ, đây là chuyện tình chớm nở… Cậu ấy khiến tim mình rung động theo cách mà mình chưa từng cảm nhận trước đây.”

Những ngày tiếp theo, Hạ Linh bắt đầu quan sát nhiều hơn, lắng nghe nhiều hơn. Cô chú ý đến nụ cười hiền lành của Nam Phong, đến ánh mắt cậu khi cậu chăm sóc những bông hoa, đến từng hành động nhỏ nhưng đầy sự quan tâm. Tất cả đều khiến cô cảm thấy ấm lòng và hạnh phúc.

Và như thế, giữa nắng hè, cánh đồng lúa xanh rì, hoa dại ven sông và tiếng cười trong trẻo, một tình cảm trong sáng, dịu dàng, bắt đầu chớm nở trong trái tim Hạ Linh – một tình cảm vừa nhẹ nhàng, vừa đáng trân trọng, mà cô biết sẽ là những kỷ niệm không thể quên trong tuổi thanh xuân.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×