gió làng quê

Chương 4: Hiểu lầm nhỏ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, nắng vừa lên, cánh đồng lúa như bừng sáng dưới ánh vàng nhạt. Hạ Linh và Nam Phong lại ra đồng, chuẩn bị giúp mẹ Nam Phong vun gốc và tưới nước cho những mạ non. Không khí yên ả, tiếng chim hót và gió thổi qua đồng lúa tạo nên một khung cảnh bình dị mà thanh bình.

Hạ Linh cẩn thận cầm từng bụi mạ, đặt xuống hàng ngăn nắp. Nhưng khi tưới nước, một phần mạ vừa mới cấy lại bị trôi ra, khiến Nam Phong nhíu mày, hơi sốt ruột.

“Cẩn thận chút đi! Em tưới thế mấy cây này lại trôi hết rồi kìa!” Nam Phong nói, giọng có chút căng thẳng, tay chỉ vào những mạ lệch hàng.

Hạ Linh hơi giật mình, lòng bỗng nặng trĩu. “Anh… em chỉ làm theo cách em biết thôi. Chỉ một chút thôi mà, không đến nỗi hỏng hết đâu!” Giọng cô vừa bực, vừa có chút tổn thương.

Nam Phong cũng hơi bối rối, tay vẫn lướt trên từng gốc lúa, nhưng mắt lộ vẻ nóng nảy: “Nhưng anh đã chỉ em mà! Làm thế này dễ làm lúa chết đó, em không nhớ à?”

Khoảnh khắc ấy, giữa đồng lúa rộng mênh mông, hai người im lặng một chút, chỉ còn tiếng nước chảy và gió lay rào rạt. Hạ Linh quay đi, tay run run nhấc bình tưới lên, muốn tránh cơn giận vừa nhen nhóm. Nam Phong cũng lặng lẽ nhìn cô, nhận ra mình hơi quá lời.

Sau vài phút, Nam Phong thở dài, bước lại gần: “Xin lỗi, anh không nên nói giọng như thế. Anh chỉ lo mạ thôi, chứ không muốn làm em buồn.”

Hạ Linh nhìn cậu, lòng mềm lại. Cô cũng hít một hơi dài, mỉm cười nhẹ: “Em cũng xin lỗi… em không nên cáu, chỉ là em muốn làm tốt mà thôi.”

Nam Phong gật đầu, ánh mắt sáng lên vẻ ân cần. “Vậy… mình cùng làm lại nhé? Anh chỉ em từng bước một, chắc chắn mạ sẽ ổn.”

Hạ Linh cười, cảm giác căng thẳng tan biến như sương sớm dưới nắng hè. “Vâng, mình cùng làm nhé.”

Hai người bắt đầu làm việc lại, lần này nhịp nhàng và cẩn thận hơn. Nam Phong hướng dẫn Hạ Linh đặt mạ đúng hàng, tưới nước vừa đủ. Cô học theo, đôi tay lấm lem đất nhưng lòng nhẹ nhõm, bởi sự hòa giải vừa tạo ra một sợi dây kết nối mới giữa hai con người.

Khi hoàn tất công việc, hai người đứng giữa đồng, nhìn hàng mạ thẳng tắp, nụ cười lại nở trên môi. Hạ Linh nhón tay chạm nhẹ vào vai Nam Phong: “Anh thấy không, mạ vẫn sống tốt mà.”

Nam Phong cười, cúi xuống hất nhẹ mái tóc của cô: “Ừ, nhờ có em, anh thấy đồng lúa thêm sức sống.”

Buổi sáng ấy, dưới nắng hè dịu dàng, cả hai nhận ra rằng những hiểu lầm nhỏ đôi khi cũng là cách để hiểu nhau hơn. Không ai hoàn hảo, nhưng khi biết kiên nhẫn, biết xin lỗi, biết tha thứ, thì mối quan hệ sẽ càng bền chặt.

Họ cười cùng nhau, bước đi giữa cánh đồng lúa xanh rì, lòng tràn đầy cảm giác ấm áp. Hiểu lầm hôm nay như một hạt mầm, nhắc nhở họ rằng, tình cảm chân thành luôn cần được vun đắp bằng sự thông cảm, tôn trọng và đôi khi là chút nhún nhường.

Và như thế, tình bạn – hay tình cảm đang chớm nở giữa Hạ Linh và Nam Phong – lại thêm phần gắn bó, chắc chắn hơn sau một buổi sáng nắng ấm, ngọt ngào và bình dị.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×