gió núi, mây trời

Chương 10: Âm mưu bùng nổ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăng non vừa ló dạng trên bầu trời, chiếu ánh sáng nhạt xuống thung lũng. Giang Ly và Lục Hạo đứng trên mỏm đá, dõi theo dòng sông và những ngôi làng xung quanh. Trong không khí tĩnh lặng, bỗng vang lên tiếng la hét và khói lửa từ một ngôi làng gần đó.

“Phản loạn đã bùng lên!” – Lục Hạo nói, giọng trầm mà dồn nén.

Giang Ly gật đầu, ánh mắt sắc bén, tay nắm chắc kiếm:

“Chúng ta không thể để họ gây tàn sát dân làng. Đi thôi!”

Họ lao xuống mỏm đá, phối hợp nhịp nhàng, vừa di chuyển vừa quan sát xung quanh. Những tên phản loạn xuất hiện dày đặc, vũ khí trong tay, ánh mắt hung tợn. Nhưng Giang Ly và Lục Hạo không hề nao núng. Sự phối hợp của họ ngày càng ăn khớp, mỗi động tác vừa uyển chuyển vừa chính xác, đẩy lùi kẻ thù từng bước.

Một tên cầm cờ đen tiến lên, cố gắng tập hợp binh lực. Giang Ly lao tới, thanh kiếm lóe sáng trong ánh trăng, hạ gục hắn chỉ trong vài nhát. Lục Hạo xuất hiện ngay sau, kiếm quét ra như rồng bay, trấn áp những kẻ còn lại. Từng động tác của họ như đã được luyện tập từ lâu, chứng tỏ sự kết hợp giữa võ công và trí tuệ chiến thuật.

Giữa lúc hỗn loạn, một kẻ phản loạn khác nấp sau gốc cây, nhắm bắn tên lính dân làng. Giang Ly lao tới kịp thời, dùng kỹ năng nhanh nhẹn ngăn chặn. Lục Hạo đứng bên, tay chém liên tục, bảo vệ cô và dân làng. Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau – vừa thận trọng vừa thấu hiểu. Tin tưởng đã trở thành bản năng.

Sau trận chiến, ngôi làng được cứu, nhưng manh mối về âm mưu phản loạn vẫn còn rải rác. Giang Ly cúi xuống, nhặt một mảnh giấy bị rơi, ánh mắt sáng lên khi nhận ra đây là dấu hiệu quan trọng từ kẻ cầm đầu phản loạn.

“Chúng ta đã tìm thấy manh mối…” – Cô nói, giọng đầy quyết tâm.

Lục Hạo gật đầu, ánh mắt sắc bén, nhưng cũng ẩn chứa lo lắng:

“Nhưng phía trước còn nhiều nguy hiểm hơn. Ta phải trở về cung báo tin, chuẩn bị kế hoạch lớn.”

Giang Ly nhìn anh, nụ cười khẽ hiện, nhưng trong mắt lại là sự lo lắng:

“Ta sẽ tiếp tục theo dõi và bảo vệ dân làng. Khi ngươi sẵn sàng, chúng ta sẽ cùng đối mặt với kẻ cầm đầu.”

Đêm sông tĩnh lặng, ánh trăng lấp lánh trên mặt nước, phản chiếu bóng hai con người đang đứng giữa thiên nhiên bao la. Họ biết rằng âm mưu phản loạn vừa bùng nổ mới chỉ là bước khởi đầu. Thử thách phía trước sẽ nguy hiểm hơn, nhưng giờ đây, họ đã học cách phối hợp, học cách tin tưởng và cùng nhau chiến đấu.

Khoảnh khắc yên lặng ấy cũng là lúc tình cảm âm thầm len lỏi. Giang Ly và Lục Hạo không nói ra, nhưng trong ánh mắt, trong từng cử chỉ, đều có sự gắn kết sâu sắc. Tình cảm không còn là nghi kỵ, mà là một lực lượng âm thầm, tiếp thêm sức mạnh để họ đối mặt mọi hiểm nguy phía trước.

Và khi ánh trăng dần nhạt, bóng họ in trên mặt sông, cả hai biết rằng – dù kẻ thù đông đảo, dù âm mưu sâu xa – họ sẽ sát cánh cùng nhau, không chỉ để bảo vệ dân làng và triều đình, mà còn để giữ gìn niềm tin và tình cảm đang nhen nhóm trong lòng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×