Đêm buông xuống thung lũng, ánh trăng mờ xuyên qua tán lá dày, tạo thành những vệt sáng nhấp nhô trên mặt đất. Giang Ly lặng lẽ di chuyển giữa rừng, thanh kiếm treo ngang lưng, mắt dõi theo từng cử động. Cô cảm nhận được sự hiện diện của kẻ lạ – bóng tối không chỉ là thiên nhiên, mà còn là nơi ẩn náu của nguy hiểm.
Bên cạnh cô, Lục Hạo đi sát, ánh mắt sắc bén quét quanh. Anh biết rằng những tên phản loạn không chỉ bùng nổ ồ ạt, mà còn rải rác những mũi giáp hiểm để tách họ ra, làm họ rơi vào cạm bẫy. Sự kết hợp giữa cô và anh giờ đã trở nên nhịp nhàng, như một bộ máy hoàn hảo: vừa chiến đấu, vừa quan sát, vừa bảo vệ nhau.
“Ngươi cảm nhận gì?” – Anh hỏi, giọng khẽ nhưng nghiêm túc.
Giang Ly hít một hơi, nhíu mày:
“Có dấu hiệu của nội gián… không phải từ phản loạn, mà từ chính những người chúng ta từng nghĩ là đồng minh.”
Lục Hạo gật đầu, ánh mắt lạnh lùng:
“Ta cũng cảm nhận được. Nếu không cẩn thận, thông tin và kế hoạch của chúng ta sẽ bị lộ. Chúng ta phải phân tán và tiếp cận mục tiêu theo cách tinh vi hơn.”
Họ len lỏi qua những bụi rậm, tránh ánh sáng trăng và tiếng động. Khi đến gần một kho tàng bị bỏ hoang, Giang Ly phát hiện những dấu chân lạ, hướng vào phía trong. Cô cúi người quan sát, nhận ra đây là manh mối quan trọng.
“Ngươi thấy gì?” – Lục Hạo hỏi.
“Người này rõ ràng muốn che giấu thứ gì… nhưng để lại dấu vết. Chúng ta đi theo dấu này sẽ tìm ra bí mật.”
Bên trong kho tàng, họ phát hiện những tài liệu mật, ghi chép về kế hoạch phản loạn, và một bức thư đề tên một quan trong triều – một người mà trước đây họ tin tưởng. Giang Ly nhấc bức thư lên, ánh mắt sắc bén:
“Người này… phản bội triều đình!”
Lục Hạo trầm giọng, tay chặt kiếm:
“Âm mưu sâu xa hơn ta tưởng. Nếu để lộ, cả mạng sống dân làng và an nguy triều đình đều gặp nguy hiểm. Ta phải báo ngay cho hoàng thượng, nhưng phải kín đáo.”
Giang Ly gật đầu, ánh mắt nhìn anh – trong ánh sáng mờ, có chút lo lắng, chút cảm giác rung động. Họ không chỉ chia sẻ nhiệm vụ, mà còn chia sẻ sự tin tưởng và trách nhiệm.
Một tiếng động vang lên từ bên ngoài kho tàng. Giang Ly và Lục Hạo lập tức ẩn mình trong bóng tối. Bóng người xuất hiện, ánh mắt dò xét xung quanh. Đó là một kẻ phản loạn, dường như được cử đến để kiểm tra kho tàng. Giang Ly và Lục Hạo quan sát, phối hợp nhịp nhàng, âm thầm hạ gục kẻ địch mà không để lộ thân phận.
Khi mọi thứ yên tĩnh, họ bước ra ngoài, ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt. Khoảnh khắc yên lặng giữa bóng tối khiến họ nhận ra rằng sự hợp tác đã trở thành một mối gắn kết bền chặt. Không còn nghi kỵ, không còn lo lắng về việc lạc mất nhau – giờ đây, họ biết rằng, dù trong bóng tối, họ vẫn sát cánh bên nhau.
“Chúng ta phải nhanh chóng lên kế hoạch tiếp theo. Âm mưu này không chỉ đe dọa dân làng, mà còn đe dọa cả triều đình.” – Lục Hạo nói, giọng trầm mà quyết đoán.
Giang Ly nhìn anh, trái tim chợt rung động:
“Và chúng ta sẽ làm điều đó… cùng nhau.”
Bóng họ in trên mặt đất, hòa cùng ánh trăng và sương núi. Trong bóng tối, âm mưu bị phơi bày, nhưng tình cảm âm thầm giữa nữ hiệp và tướng quân triều đình cũng bắt đầu rực sáng – một ánh sáng lặng lẽ, bền bỉ, và đầy sức mạnh.