gió núi, mây trời

Chương 9: Hội ngộ bên sông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, sương mù vẫn còn phủ trên mặt sông, tạo nên một khung cảnh mờ ảo như tranh thủy mặc. Giang Ly đứng trên bờ, tay cầm thanh kiếm, mắt dõi theo dòng nước. Sau những ngày tuần tra và thu thập manh mối về nhóm phản loạn, cô cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn quyết tâm hoàn thành nhiệm vụ.

Bỗng từ phía thuyền nhỏ, một bóng người quen thuộc xuất hiện. Lục Hạo. Anh chèo thuyền qua dòng sông, ánh mắt sắc bén quét quanh bờ, rồi dừng lại ngay trước Giang Ly.

“Ngươi… đã đi một mình sao?” – Anh hỏi, giọng trầm mà chất chứa sự lo lắng.

Giang Ly nhún vai, cười khẽ:

“Ta không thể chờ đợi. Có quá nhiều việc phải làm, quá nhiều người dân cần bảo vệ.”

Lục Hạo thở dài, nhưng ánh mắt dịu lại khi nhìn cô. Anh bước xuống bờ, tiến đến gần Giang Ly, không quên giữ khoảng cách lễ nghi, nhưng ánh mắt thì đầy lo lắng và quan tâm.

“Ta sẽ cùng ngươi,” anh nói, giọng trầm nhưng chắc nịch.

Giang Ly nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh sáng sương sớm, cảm thấy một niềm an ủi khó tả. Dù trước đó họ từng có những nghi kỵ, nhưng giờ đây, sự hợp tác không còn là lựa chọn, mà là điều cần thiết.

Cả hai đi dọc theo bờ sông, âm thầm quan sát xung quanh. Những bóng cây rậm rạp, tiếng chim hót xa xa, tất cả đều tạo nên một bầu không khí vừa tĩnh lặng vừa căng thẳng. Họ biết rằng kẻ thù có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, và mỗi bước đi đều phải thận trọng.

Khi đến một khúc sông hẹp, họ phát hiện vài bóng đen đang lén lút tiếp cận dân làng gần đó. Giang Ly không chút do dự, lao ra trước, tay kiếm nhanh nhẹn, đánh bật một tên hung thủ xuống sông. Lục Hạo xuất hiện kịp lúc, gươm chém ra chính xác, trấn áp những kẻ còn lại.

Sự phối hợp giữa họ ngày càng nhuần nhuyễn, không còn là sự hợp tác ngầm, mà là sự tin tưởng rõ ràng. Mỗi động tác, mỗi ánh mắt đều ăn khớp, chứng minh rằng họ đã học cách hiểu và dựa vào nhau.

Sau khi nguy hiểm qua đi, họ cùng ngồi trên mỏm đá bên bờ sông. Giang Ly thở hắt ra, mỉm cười nhìn Lục Hạo:

“Ngươi… không tệ, tướng quân.”

Lục Hạo nhíu mày, nhưng ánh mắt mềm mại hơn, ánh lên vẻ thán phục:

“Ngươi cũng không kém, nữ hiệp Giang Ly. Nhưng lần sau, đừng hành động đơn độc như vậy.”

Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua. Sông nước lấp lánh ánh trăng mờ, gió thổi qua mái tóc, tạo nên bầu không khí vừa mơ màng vừa dịu dàng. Giang Ly và Lục Hạo ngồi cạnh nhau, vừa cảnh giác vừa lặng im, cảm nhận sự gần gũi nhưng chưa nói ra thành lời.

“Ta chưa từng nghĩ… sẽ tìm thấy người cùng sát cánh tốt như ngươi giữa rừng núi và nguy hiểm.” – Lục Hạo nói khẽ, giọng trầm mà ấm.

Giang Ly mỉm cười, ánh mắt lấp lánh:

“Còn ta… không ngờ sẽ thấy một tướng quân vừa nghiêm nghị vừa đáng tin cậy đến vậy.”

Bóng họ in xuống mặt sông, hòa cùng ánh sáng ban mai và sương mù. Tình cảm âm thầm nảy nở giữa họ, chưa dám thổ lộ, nhưng đã rõ ràng trong từng ánh nhìn, từng hành động.

Họ biết rằng phía trước còn nhiều âm mưu phản loạn, nhiều nguy hiểm chưa lường, nhưng khoảnh khắc hội ngộ này tiếp thêm sức mạnh. Bất kể thử thách thế nào, họ sẽ sát cánh cùng nhau – bảo vệ dân làng, bảo vệ triều đình, và bảo vệ cả cảm xúc mà họ chưa dám gọi tên.

Đêm sông, ánh bình minh và gió núi dường như chứng kiến sự khởi đầu mới – nơi tình cảm âm thầm len lỏi vào trái tim hai con người, giữa những hiểm nguy và thử thách, tạo nền tảng cho một mối quan hệ vừa đồng đội vừa tiềm ẩn tình yêu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×