Bầu trời rực đỏ ánh bình minh khi Giang Ly và Lục Hạo dẫn đoàn dân làng và vài tướng lĩnh trung thành tiến đến thung lũng nơi nhóm phản loạn đang tụ tập. Không khí căng thẳng đến mức mỗi bước chân như in hằn trên mặt đất, và từng tiếng chim, từng cơn gió đều khiến họ cảnh giác tối đa.
“Đây là lúc quyết định,” Lục Hạo nói, giọng trầm mà cứng rắn. Anh quét ánh mắt quanh đoàn, nhìn Giang Ly: “Ngươi sẵn sàng chứ?”
Giang Ly nắm chặt tay cầm kiếm, ánh mắt sắc bén: “Luôn sẵn sàng. Chúng ta sẽ không để dân làng gặp nguy hiểm.”
Những tên phản loạn đã nhận được tin tức, nhanh chóng chuẩn bị trận địa. Chúng bố trí cạm bẫy dọc theo con đường dẫn vào thung lũng, tạo thành một mê cung chết người. Nhưng Giang Ly và Lục Hạo đã dự đoán trước, sử dụng kỹ năng và chiến thuật để dẫn đoàn tránh những cạm bẫy nguy hiểm nhất.
Trận chiến nổ ra dữ dội. Giang Ly như một cơn gió, lao qua từng tên phản loạn, thanh kiếm lấp lánh dưới ánh mặt trời. Lục Hạo như rồng bay, gươm vung ra chính xác, hạ gục những kẻ mạnh nhất. Âm thanh của kiếm va chạm, tiếng hét và tiếng kêu đau đớn vang vọng khắp thung lũng, khiến không gian trở nên hỗn loạn.
Giữa lúc hỗn loạn, Giang Ly phát hiện một nhóm phản loạn đang định bắt giữ dân làng để uy hiếp. Cô lao tới, dùng kỹ năng võ thuật nhanh nhẹn giải cứu họ, đồng thời bảo vệ đoàn của mình. Lục Hạo lập tức xuất hiện, phối hợp cùng cô, tạo nên một trận tuyến hoàn hảo.
Khi chiến trận đang đến đỉnh điểm, tên thủ lĩnh phản loạn xuất hiện, tay cầm thanh kiếm đen, ánh mắt đầy sát khí. Giang Ly và Lục Hạo đối diện hắn. Một trận đấu gay cấn diễn ra, từng chiêu thức nhanh nhẹn và uyển chuyển, cả ba đều là cao thủ.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt Giang Ly và Lục Hạo chạm nhau – không cần lời nói, họ đã hiểu ý nhau, phối hợp để hạ gục thủ lĩnh phản loạn. Chiến thuật kết hợp giữa sức mạnh, trí tuệ và sự tin tưởng đã phát huy tối đa hiệu quả.
Khi tên thủ lĩnh ngã xuống, các phản loạn còn lại nhanh chóng tan rã. Họ bỏ chạy, không dám quay lại. Thung lũng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở dốc và những bước chân nặng nề của đoàn người chiến thắng.
Giang Ly mệt mỏi, nhưng nụ cười xuất hiện trên môi. Lục Hạo bước tới, lau mồ hôi trên trán cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa dịu dàng:
“Ngươi đã làm tốt lắm, nữ hiệp Giang Ly. Nếu không có ngươi, ta không thể hoàn thành trận chiến này.”
Cô đáp, ánh mắt long lanh: “Còn ngươi cũng vậy, tướng quân. Chúng ta đã cùng nhau vượt qua… và sống sót.”
Khoảnh khắc ấy, ánh nắng chiếu xuống thung lũng, phản chiếu trên mặt sông gần đó, tạo nên một bức tranh hòa bình hiếm hoi sau chiến trận. Trận chiến định mệnh đã kết thúc, nhưng điều quan trọng hơn cả là họ nhận ra tình cảm âm thầm đang lớn dần trong trái tim mình.
Giang Ly và Lục Hạo đứng cạnh nhau, ánh mắt giao nhau, không cần lời nói nhưng đã hiểu rằng – tình cảm, sự tin tưởng và sự đồng hành cùng nhau sẽ trở thành sức mạnh để họ đối mặt mọi thử thách phía trước.