Sáng sớm, khi ánh nắng đầu ngày còn yếu ớt, Giang Ly và Lục Hạo tiến về phía trại lính triều đình nằm ẩn mình giữa thung lũng. Trại lính không lớn, nhưng được bố trí phòng ốc kiên cố, xung quanh là rừng núi hiểm trở, chỉ những người am hiểu mới có thể đi vào mà không bị lạc.
“Ngươi thật sự muốn vào trại sao?” – Giang Ly hỏi, ánh mắt nghi ngại.
Lục Hạo hít một hơi dài, giọng trầm nhưng chắc nịch:
“Đây là nơi duy nhất có manh mối quan trọng. Nếu muốn ngăn chặn âm mưu phản loạn, chúng ta phải tìm bằng được chứng cứ. Không vào trại, chúng ta sẽ không có cơ hội.”
Giang Ly gật đầu, tuy trong lòng vẫn còn dè dặt. Cô giả dạng như một dân thường, theo sát Lục Hạo, bước qua cổng trại lính với từng bước cẩn trọng. Mỗi ánh mắt của lính canh đều được cô ghi nhớ, mỗi tiếng bước chân đều khiến tim cô nhịp nhanh.
Trại lính đông đúc và nghiêm ngặt hơn cô tưởng. Những tiếng hò hét, tiếng thép va vào nhau, mùi khói từ bếp lửa và mùi đất ẩm tạo nên một bầu không khí vừa căng thẳng vừa sống động. Giang Ly cảm nhận được nhịp sống của nơi này, nơi mà kỷ luật và sự chính trực được đặt lên trên hết.
Lục Hạo dẫn cô qua từng khu vực: nơi huấn luyện võ sĩ, nơi đóng gói vũ khí, phòng báo cáo tình hình. Anh trao đổi với các chỉ huy trại bằng giọng nghiêm nghị, nhưng không quên liếc nhìn Giang Ly để chắc chắn cô vẫn theo kịp.
“Ngươi phải quan sát, nhưng đừng để lộ thân phận. Ai biết được có kẻ nào đang theo dõi chúng ta từ bên trong.” – Lục Hạo nhắc nhở.
Giang Ly gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm. Cô biết rằng sự thận trọng là cần thiết, nhưng trái tim lại rộn ràng vì được sát cánh cùng Lục Hạo. Khoảng cách giữa họ không còn là đối thủ thuần túy, mà là đồng đội trong một nhiệm vụ sống còn.
Trong khi quan sát, Giang Ly phát hiện một vài điểm bất thường: những người lính lén lút trao đổi giấy tờ, ánh mắt đầy lo lắng. Cô chia sẻ với Lục Hạo, và ánh mắt anh liền sắc bén hơn, nhận ra rằng trại lính này không hoàn toàn an toàn.
“Có vẻ như có kẻ nội gián…” – Anh lẩm bẩm, rồi quay sang Giang Ly: “Chúng ta phải cẩn thận, mỗi bước đi đều có thể bị theo dõi.”
Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng nắm tay nhau – không phải để yêu thương công khai, mà để giữ vững tinh thần, để biết rằng họ không đơn độc. Sự kết hợp giữa sự mạnh mẽ của Giang Ly và trí tuệ chiến lược của Lục Hạo khiến họ trở thành một đội không thể xem thường.
Buổi chiều, khi ánh nắng bắt đầu hắt qua mái trại, họ tìm thấy một thư tịch ghi chép manh mối quan trọng liên quan đến âm mưu phản loạn. Giang Ly vừa cầm tài liệu, vừa nhìn Lục Hạo: ánh mắt họ gặp nhau, không còn nghi kỵ, mà là sự đồng cảm và tin tưởng âm thầm.
“Chúng ta sẽ phá được âm mưu này… cùng nhau.” – Lục Hạo nói, giọng trầm mà đầy quyết tâm.
Giang Ly gật đầu, mỉm cười:
“Cùng nhau… và không ai được phản bội lòng tin.”
Trên đỉnh núi xa xăm, gió thổi qua những tán cây, mang theo hương hoa dại và sương núi. Giang Ly và Lục Hạo bước đi giữa trại lính, vừa cảnh giác vừa phối hợp, biết rằng thử thách phía trước sẽ khó khăn hơn nhiều. Nhưng họ cũng hiểu rằng, càng cùng nhau vượt qua, tình cảm giữa họ càng bền chặt.
Khoảnh khắc này đánh dấu bước ngoặt: từ đối đầu và nghi kỵ, họ bắt đầu học cách sát cánh, tạo nền tảng cho tình cảm âm thầm nhưng sâu sắc giữa nữ hiệp và tướng quân triều đình.