Buổi tối buông xuống trại lính, ánh đèn lồng treo khắp nơi tỏa ánh sáng ấm áp, nhưng vẫn không xua đi cảm giác căng thẳng trong không khí. Giang Ly ngồi ở một góc hành lang, mắt dõi theo từng bóng người qua lại. Cô biết rằng trong trại lính, không phải ai cũng trung thành tuyệt đối, và manh mối về âm mưu phản loạn vẫn còn ẩn trong bóng tối.
Lục Hạo đứng cạnh cô, giọng trầm trầm:
“Ngươi thấy gì từ khi vào trại?”
Giang Ly nhíu mày, đưa mắt về phía những lính đang trao đổi giấy tờ:
“Có vài người lén lút trao đổi tài liệu… ánh mắt họ đầy lo lắng, có vẻ họ biết chuyện gì đó mà không dám nói.”
Lục Hạo nghiêm mặt, ánh mắt sắc bén:
“Đúng như ta đoán. Nếu không tìm hiểu kỹ, chúng ta sẽ không thể ngăn chặn âm mưu. Ngươi sẵn sàng hợp tác với ta chứ?”
Giang Ly nhìn anh, ánh mắt không còn dè dặt, mà chứa đựng quyết tâm:
“Ngầm hợp tác… nhưng ta vẫn sẽ làm theo cách của ta. Miễn là mục tiêu chung được hoàn thành.”
Lục Hạo gật đầu, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa thấu hiểu. Họ bắt đầu lập kế hoạch: phân chia vai trò, trao đổi thông tin một cách bí mật, quan sát từng cử chỉ của các thành viên trong trại. Giang Ly dùng kỹ năng của một nữ hiệp, len lỏi, theo dõi những kẻ khả nghi. Lục Hạo dùng quyền uy và chiến lược để kiểm tra và củng cố thông tin.
Một đêm, khi trăng tròn chiếu sáng khe suối, Giang Ly phát hiện một nhóm lính đang âm thầm rời trại. Cô nhấc nhẹ bước chân, theo dõi họ vào rừng sâu. Lục Hạo không theo sát, nhưng đứng quan sát từ xa, sẵn sàng can thiệp nếu có nguy hiểm.
“Có vẻ họ đang mang thư tịch ra ngoài…” – Giang Ly thì thầm, mắt sáng ngời.
“Không được để lọt manh mối, ta sẽ hỗ trợ ngươi khi cần.” – Lục Hạo đáp, tay cầm kiếm, ánh mắt chăm chú.
Khi nhóm lính đến một hang đá, Giang Ly lao ra, sử dụng kỹ năng võ thuật nhanh nhẹn hạ gục hai kẻ canh gác, trong khi Lục Hạo xuất hiện như bóng rồng, áp sát và trấn áp những kẻ còn lại. Sự phối hợp của họ nhuần nhuyễn, mỗi động tác đều ăn khớp, chứng minh rằng dù mới hợp tác, nhưng sự tin tưởng giữa họ đang hình thành một cách âm thầm nhưng vững chắc.
Sau khi chiếm được thư tịch quan trọng, cả hai rút về trại, trong lòng đều thầm ngưỡng mộ năng lực của đối phương. Giang Ly cười khẽ, ánh mắt hướng về Lục Hạo:
“Ngươi không tệ đâu, tướng quân.”
Lục Hạo nhíu mày, hơi nghiêm:
“Ngươi cũng không tồi… nữ hiệp Giang Ly. Nhưng đừng để lòng tin dễ dàng, ta vẫn muốn chắc chắn.”
Khoảnh khắc ấy, trăng chiếu sáng khe núi, ánh sáng dập dờn trên gương mặt họ. Giang Ly và Lục Hạo bắt đầu hiểu nhau hơn – không chỉ về chiến thuật hay võ công, mà còn về con người, về ý chí và lòng quyết tâm.
Họ biết rằng âm mưu phản loạn còn sâu xa, thử thách phía trước sẽ khó khăn hơn nhiều. Nhưng giờ đây, họ đã học cách phối hợp, lắng nghe nhau, và tin tưởng rằng, cùng nhau, họ sẽ vượt qua tất cả. Và chính sự ngấm ngầm hợp tác này, không chỉ giúp họ tiến gần đến mục tiêu, mà còn mở đầu cho những cảm xúc âm thầm, nhen nhóm trong lòng cả hai – tình cảm mà chưa ai dám thổ lộ, nhưng đã bắt đầu chớm nở giữa núi rừng, trại lính và ánh trăng lạnh.