gió núi, mây trời

Chương 6: Đêm trăng trên sông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, mặt sông lấp lánh ánh trăng, phản chiếu từng gợn nước như bạc. Gió thổi mát lành, mang theo hương hoa rừng và mùi sương núi. Giang Ly đứng trên mạn thuyền nhỏ, tay nắm chắc mái chèo, mắt dõi theo những bóng đen trôi trên mặt sông. Trận chiến ban ngày đã kết thúc, nhưng nhiệm vụ vẫn chưa xong – âm mưu phản loạn vẫn còn phía trước, và thư tịch họ chiếm được là chìa khóa quan trọng.

Lục Hạo ngồi phía sau, lưng thẳng, ánh mắt sắc bén quét qua bờ sông. Dù buồn ngủ và mệt mỏi, anh vẫn cảnh giác với mọi tiếng động, mọi cử động trên sông.

“Ngươi đã bao giờ chèo thuyền giữa đêm tối chưa?” – Anh hỏi, giọng trầm nhưng hơi khẽ khàng.

Giang Ly quay đầu, cười nhếch mép:

“Rừng núi, thác ghềnh, hang sâu… thứ gì ta chưa từng trải qua chứ? Chèo thuyền đêm thì chỉ là chuyện nhỏ.”

Lục Hạo lặng người nhìn cô, trong ánh trăng, gương mặt Giang Ly vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, khiến trái tim anh khẽ nhói. Anh không nói gì, chỉ nắm chặt mái chèo, theo sát cô từng động tác.

Đêm sông yên tĩnh, chỉ có tiếng nước vỗ nhẹ vào mạn thuyền và tiếng rừng xa xa. Nhưng cả hai đều hiểu rằng nguy hiểm vẫn rình rập – bất kỳ kẻ thù nào cũng có thể xuất hiện bất ngờ. Sự yên bình giả tạo ấy khiến họ phải luôn cảnh giác.

Khi thuyền trôi đến một khúc sông hẹp, Giang Ly bất ngờ dừng lại, cúi người nhấc thanh kiếm nhỏ từ trong thuyền. Ánh trăng chiếu lấp lánh trên lưỡi kiếm, phản chiếu vào mắt Lục Hạo, khiến anh không thể rời mắt.

“Có điều gì?” – Anh hỏi, giọng vừa nghiêm nghị vừa lo lắng.

“Ta cảm thấy có người theo dõi…” – Cô trả lời, ánh mắt sắc bén.

Ngay lúc đó, từ bờ sông, vài bóng đen nhảy lên, lao về phía thuyền. Giang Ly lập tức lao ra trước, tay kiếm nhanh nhẹn, đánh bật một kẻ tấn công xuống sông. Lục Hạo lập tức xuất hiện, gươm chém ra chính xác, hạ gục những kẻ còn lại. Sự phối hợp của họ như đã được luyện tập từ lâu – mỗi động tác ăn khớp hoàn hảo, vừa hiệu quả vừa uyển chuyển.

Sau khi nguy hiểm qua đi, Giang Ly thở hắt ra, mỉm cười nhìn Lục Hạo:

“Ngươi… không tệ đâu, tướng quân.”

Lục Hạo nhíu mày, nhưng không giấu được vẻ thán phục:

“Ngươi cũng rất giỏi… nhưng lần sau đừng hành động đơn độc như vậy.”

Một khoảnh khắc yên lặng trôi qua. Trăng trên sông in bóng họ, ánh sáng lấp lánh trên mặt nước, làm không gian trở nên mơ màng. Giang Ly và Lục Hạo ngồi cạnh nhau, ánh mắt đôi lúc chạm nhau, vừa cảnh giác vừa lặng im thấu hiểu. Tình cảm chưa được thổ lộ, nhưng đã âm thầm len lỏi vào từng cử chỉ, từng ánh nhìn.

“Ta không nghĩ… rằng ta sẽ tìm thấy người cùng hợp tác tốt như ngươi giữa rừng núi này.” – Lục Hạo nói khẽ, giọng trầm ấm.

Giang Ly cười, ánh mắt lấp lánh:

“Còn ta… không ngờ sẽ thấy một tướng quân vừa nghiêm nghị vừa… đáng tin cậy như ngươi.”

Gió thổi qua, làm sóng lăn tăn, mang theo hương hoa và mùi sương núi. Trên mặt sông lấp lánh ánh trăng, hai con người – một nữ hiệp và một tướng quân triều đình – đã bắt đầu cảm nhận được sự gần gũi, tin tưởng và tình cảm âm thầm, chớm nở giữa sóng nước và trăng núi.

Họ biết rằng phía trước còn nhiều nguy hiểm, nhiều âm mưu phức tạp hơn, nhưng khoảnh khắc này cho họ sức mạnh để tiếp tục sát cánh cùng nhau – không chỉ để hoàn thành nhiệm vụ, mà còn để bảo vệ nhau, và có lẽ, để bảo vệ một thứ tình cảm đang dần lớn lên trong lòng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×