Ánh bình minh bắt đầu ló dạng trên những ngọn núi xa xa, nhuộm một màu vàng nhạt lên những tán cây rậm rạp. Giang Ly đứng trên mỏm đá, đôi mắt hướng về phía sông mà cô vừa cùng Lục Hạo chèo thuyền đêm qua. Gió thổi qua mái tóc, mang theo mùi sương rừng và hoa dại, nhưng trong lòng cô lại trĩu nặng.
“Ngươi sẽ đi đâu?” – Lục Hạo hỏi, giọng trầm nhưng có chút ngậm ngùi.
Giang Ly không quay đầu, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm:
“Ta phải đi tìm manh mối về nhóm phản loạn ở vùng biên khác. Nếu không đi, họ sẽ trốn thoát và gây nguy hại cho dân làng.”
Lục Hạo thở dài, ánh mắt sắc bén nhưng không giấu được lo lắng:
“Ngươi không cần đi một mình… có thể để ta đi cùng.”
Giang Ly quay lại, nụ cười khẽ hiện trên môi, nhưng vẫn kiên quyết:
“Cảm ơn… nhưng không, ngươi phải ở lại trại để củng cố thông tin. Ta sẽ tự xoay xở.”
Khoảnh khắc im lặng kéo dài, chỉ có tiếng gió rít qua khe núi và tiếng chim hót xa xa. Họ biết rằng đây là sự chia tay tạm thời, nhưng trái tim đều lặng im một cách khó hiểu.
Trên đường rời trại, Giang Ly nghĩ về những đêm trăng trên sông, về ánh mắt nghi kỵ nhưng dần chuyển thành tin tưởng của Lục Hạo. Cô nhận ra rằng, tình cảm mà cô chưa từng nghĩ tới đang âm thầm lớn lên. Mỗi bước đi giữa núi rừng đều nhắc nhở cô về sự hiện diện của anh – một người đồng hành không chỉ trong nhiệm vụ mà còn trong trái tim cô.
Lục Hạo đứng nhìn theo bóng cô xa dần, lòng bâng khuâng. Anh chưa từng cảm thấy rung động với ai như vậy – một nữ hiệp mạnh mẽ, độc lập, nhưng cũng đầy tinh tế và nhạy cảm. Anh biết rằng, cuộc chia tay này không chỉ là nhiệm vụ, mà còn là thử thách cho cảm xúc đang chớm nở giữa họ.
Trên con đường dẫn ra khỏi trại, Giang Ly dừng lại, quay đầu nhìn lại. Bóng Lục Hạo đứng sừng sững giữa trại lính, ánh mắt vẫn dõi theo cô. Cô nhủ thầm: “Chúng ta sẽ gặp lại, và sẽ cùng nhau vượt qua mọi nguy hiểm.”
Bóng núi phía sau cô dần mờ nhạt trong ánh sáng ban mai. Giang Ly bước đi, lòng quyết tâm, nhưng trái tim vẫn khẽ rung động. Mỗi bước chân là mỗi nhịp trái tim, nhắc nhở rằng tình cảm giữa cô và Lục Hạo không thể dễ dàng gạt bỏ – dù họ vẫn còn nghi kỵ, dù nhiệm vụ phía trước đầy hiểm nguy.
Đêm trăng trên sông và ánh bình minh núi rừng dường như chứng kiến khoảnh khắc chia tay này – nơi hai con người, dù trái ngược về tính cách, đã học được cách tin tưởng, đồng hành và cảm nhận sự gắn kết âm thầm nhưng bền chặt.
Giang Ly tiếp tục đi về phía trước, lòng quyết tâm và ánh mắt sáng ngời. Phía trước là những bí ẩn, âm mưu phản loạn và những thử thách chưa từng gặp, nhưng cô biết rằng, bất cứ lúc nào cũng có một người đang dõi theo cô – một tướng quân triều đình lạnh lùng, nhưng luôn sẵn sàng sát cánh bên cô khi cần.