Triều đình đang rối loạn. Tin tức về nhóm phản loạn lan nhanh, nhưng manh mối vẫn rời rạc và khó nắm bắt. Những người thân cận trong cung không hoàn toàn trung thành, và chính điều này khiến Lục Hạo phải cảnh giác tối đa.
Anh tiến vào phòng hội đồng, nơi các quan văn và tướng lĩnh đang tụ tập. Không khí căng thẳng đến mức mỗi lời nói đều như chứa đầy trọng lượng, và ánh mắt của mọi người luôn dò xét nhau. Lục Hạo hít một hơi, bước thẳng tới bàn lớn, mở thư tịch mà Giang Ly đã gửi trước khi rời núi.
“Thông tin này quan trọng. Nếu chúng ta không hành động nhanh, phản loạn sẽ lan ra toàn biên giới,” anh nói, giọng trầm nhưng dứt khoát.
Một quan văn trẻ tuổi ngẩng lên, ánh mắt nghi ngờ:
“Tướng quân, đây là thông tin từ dân gian và một nữ hiệp ở biên giới. Làm sao chúng ta có thể tin tưởng?”
Lục Hạo nhíu mày, giọng lạnh lùng:
“Chúng ta không có lựa chọn khác. Nếu chần chừ, dân lành sẽ bị ảnh hưởng. Ngươi muốn đứng nhìn hay cùng ta hành động?”
Cuộc họp căng thẳng, nhưng Lục Hạo kiên quyết. Anh biết rằng, bên ngoài triều đình, nguy hiểm vẫn rình rập, và mỗi quyết định chậm trễ có thể dẫn đến thảm họa.
Một người lính báo cáo: “Có dấu hiệu kẻ phản loạn đã lén tiếp cận cung điện, âm mưu lấy thông tin quan trọng về quân đội và lương thảo.”
Lục Hạo đứng phắt dậy, ánh mắt như lửa:
“Ta sẽ xử lý việc này. Ai dám cản trở, hãy nhớ rằng thần tướng sẽ không tha thứ!”
Sau khi cuộc họp kết thúc, Lục Hạo bước ra sân trong ánh nắng chiều nhạt dần. Cung điện tráng lệ, nhưng bóng tối âm thầm len lỏi trong mọi ngóc ngách. Anh biết rằng, không chỉ kẻ thù bên ngoài, mà cả những kẻ thân cận trong triều cũng có thể trở thành hiểm họa.
Trong lúc đó, Giang Ly đang len lỏi qua rừng núi biên giới, âm thầm thu thập thông tin và bảo vệ dân làng. Cô chưa hề hay biết rằng Lục Hạo đã trở về cung, đối mặt nguy hiểm mà không có cô bên cạnh. Nhưng trái tim cô vẫn hướng về anh, biết rằng dù xa cách, họ cùng nhau chiến đấu cho mục tiêu chung.
Đêm xuống, Lục Hạo kiểm tra từng phòng trong cung, phát hiện những dấu hiệu bất thường: cửa phòng bị mở nhẹ, giấy tờ bị xáo trộn. Anh không vội kết luận, chỉ lặng lẽ ghi nhận. Từng bước di chuyển của anh như bóng ma, cẩn trọng và nhanh nhẹn.
Một tiếng động nhỏ vang lên từ hành lang bên, và Lục Hạo lập tức nắm kiếm, sẵn sàng đối phó. Một người mặc áo cung bị bắt quả tang đang cố tiếp cận kho tài liệu quan trọng. Anh ra tay nhanh như chớp, hạ gục kẻ gian trước khi hắn kịp phản ứng.
Hơi thở anh dần đều lại, nhưng ánh mắt vẫn cảnh giác. Từng bước trong cung điện, từng âm thanh nhỏ đều nhắc nhở rằng nguy hiểm không bao giờ rời xa. Anh tự nhủ: “Giang Ly, ngươi vẫn an toàn chứ? Chúng ta sẽ sớm gặp nhau, để cùng đối mặt mọi nguy hiểm.”
Ngoài cửa sổ, trăng non soi bóng xuống sân, ánh sáng lấp lánh trên những tường thành vàng rực rỡ. Trong khoảnh khắc ấy, Lục Hạo nhận ra rằng, dù nguy hiểm bao quanh, anh vẫn không cô đơn – hình bóng Giang Ly luôn hiện diện trong tâm trí, là động lực để anh kiên cường, quyết liệt và không ngừng chiến đấu.
Và từ đây, mối nguy hiểm trong cung chỉ là bước khởi đầu. Âm mưu phản loạn sâu xa hơn, những kẻ nội gián vẫn ẩn mình, và cả Giang Ly lẫn Lục Hạo đều hiểu rằng, để bảo vệ triều đình và dân lành, họ phải sát cánh cùng nhau – dù trái tim chưa từng dám thổ lộ, dù tình cảm đang âm thầm nảy nở trong bóng tối của cung điện tráng lệ.