gió thương thành phố

Chương 3: Dự án bên sông Sài Gòn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều Sài Gòn oi ả, nhưng ánh nắng vàng rực rỡ len qua những tán cây bên đường lại tạo nên vẻ đẹp dịu dàng hiếm có. Hạ Linh ngồi trên ghế xe hơi, tay cầm sổ ghi chú, lòng vừa háo hức vừa hồi hộp. Đây là buổi khảo sát thực tế đầu tiên cô tham gia cùng Minh Kha, nơi mọi ý tưởng trong phòng họp sẽ được kiểm chứng ngoài đời thực.

Minh Kha lái xe bình tĩnh, ánh mắt thỉnh thoảng liếc sang cô, không nói nhiều, nhưng khiến Hạ Linh cảm giác có một sự an tâm lạ thường. Khi xe dừng trước khu resort bên bờ sông, gió thổi nhè nhẹ mang theo hương nước sông và cỏ cây, khiến mọi căng thẳng của Hạ Linh tan biến phần nào.

“Trước tiên, chúng ta sẽ đi khảo sát từng khu vực, đo ánh sáng, cảnh quan, và chỗ đặt quảng cáo,” Minh Kha nói, giọng điệu chuyên nghiệp nhưng cũng không kém phần nhẹ nhàng.

Hạ Linh gật đầu, theo sát anh. Cô quan sát cách anh ghi chú từng chi tiết, từ độ cao của cây, hướng nắng, đến dòng chảy của sông. Mỗi cử chỉ đều toát lên sự tinh tế và kinh nghiệm. Cô cố gắng học hỏi, đồng thời lén nhìn anh vài lần, ánh mắt không khỏi lặng lẽ quan tâm.

“Ở đây có thể đặt biển quảng cáo, nhưng cần tránh khu vực quá gần sông. Nguy cơ trơn trượt và ảnh hưởng đến cảnh quan,” Minh Kha chỉ tay vào một khoảng đất trống, rồi quay lại nhìn cô. “Em thấy sao?”

Hạ Linh nhanh nhẹn trả lời: “Nếu đặt ở đây, có thể thêm một vài chậu hoa để tạo điểm nhấn và thu hút ánh nhìn khách tham quan. Đồng thời, vẫn đảm bảo an toàn.”

Minh Kha khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên cô một nhịp lâu hơn bình thường. “Ừ, ý tưởng tốt. Em thật sự có con mắt thẩm mỹ.”

Cả hai tiếp tục đi dọc bờ sông, trao đổi những ý tưởng, cùng nhau đo đạc, thử bố trí từng chi tiết. Những khoảnh khắc lặng lẽ khi họ đứng cạnh nhau, cùng cúi xuống đo từng mét vuông đất hay so sánh ánh sáng, khiến trái tim Hạ Linh thỉnh thoảng nhói lên một cách khó giải thích.

Khi đến khu vực có chiếc cầu nhỏ bắc qua sông, Minh Kha dừng lại, quay sang cô: “Ở đây, cảnh quan rất đẹp. Có thể tận dụng làm bối cảnh chụp hình cho chiến dịch. Nhưng nếu trời mưa, cần phương án dự phòng.”

Hạ Linh nhìn chiếc cầu, ánh sáng phản chiếu trên mặt nước lấp lánh. Cô chợt mỉm cười: “Anh thật tinh tế, nhìn thấy mọi thứ một cách chi tiết đến vậy. Em… sẽ cố gắng theo kịp anh.”

Minh Kha cũng cười, nụ cười không quá rộng nhưng đủ ấm áp để Hạ Linh cảm thấy tim mình rung động. “Đừng lo, chúng ta làm cùng nhau mà. Tôi tin em.”

Gió chiều thổi nhẹ, cuốn theo những rung động ngọt ngào mà cả hai chưa dám thổ lộ. Dự án bên sông Sài Gòn không chỉ là cơ hội để Hạ Linh thể hiện năng lực, mà còn là những khoảnh khắc đầu tiên khiến cô nhận ra, trong nhịp sống mới mẻ và bận rộn này, có một người đàn ông khiến cô quan tâm, và có lẽ… điều đó đang dần trở nên quan trọng hơn cả công việc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×