giờ tự học cấm kỵ

Chương 2: Ánh Mắt Sau Cặp Kính


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối thứ Năm.

Giảng đường A5 vắng tanh, chỉ còn ánh đèn trắng lạnh hắt xuống nền gạch. Không khí đặc quánh, im lặng đến mức Linh nghe rõ tiếng gió rít qua khe cửa.

Cô bước vào, tim đập nhanh một cách kỳ lạ. Cảnh vật vẫn như hôm trước, nhưng cảm giác thì khác.

Khang đã ngồi sẵn ở bàn giáo viên, chiếc laptop mở, đèn bàn hắt lên nửa khuôn mặt anh. Không có nụ cười, không có lời chào. Chỉ là ánh mắt dưới cặp kính, soi thẳng qua cô như muốn dò xem cô đang nghĩ gì.

“Em đến đúng giờ.” Anh khẽ nói, giọng không lạnh cũng không ấm.

“Dạ… em sợ bị phạt.”

“Biết sợ là tốt.” Anh ra hiệu cho cô ngồi xuống bàn đầu. “Hôm nay tôi không dạy, tôi muốn nghe em nói.”

“Nói gì ạ?”

“Vì sao em luôn trốn học, không làm bài, và vẫn đứng đầu danh sách thi lại mỗi kỳ.”

Cô cười nhạt: “Vì em lười.”

“Không.” Anh ngẩng lên, tháo kính ra. “Vì em muốn người khác chú ý.”

Ánh mắt trần trụi của anh khiến cô khựng lại. Không còn lớp kính che chắn, ánh nhìn ấy giống như một vết cứa, sắc và sâu.

“Anh nghĩ mình hiểu em à?”

“Tôi không cần hiểu. Tôi chỉ nhìn thấy.”

“Vậy anh nhìn thấy gì?”

“Một người cố tỏ ra bất cần, nhưng sợ bị bỏ rơi.”

Linh quay đi, cắn môi.

“Anh dạy tâm lý, phải không?”

“Phải.”

“Vậy chắc anh nghĩ ai cũng có thể bị anh đọc như quyển sách?”

“Nếu em không muốn bị đọc, đừng nhìn tôi lâu như thế.”

Cô sững người. Không biết là anh đang đùa hay đang cảnh cáo. Nhưng ánh nhìn ấy — tĩnh, lạnh, mà lại như có một tầng nhiệt ẩn sâu — khiến ngực cô siết lại.

Anh đeo kính trở lại, giọng đều đều: “Làm bài đi.”

Cô mở tập, cố viết. Nhưng đầu óc thì quay cuồng với những lời anh nói. Mỗi khi ngẩng lên, cô lại thấy anh đang nhìn. Không phải kiểu quan sát của người thầy, mà là một sự chú tâm kỳ lạ, khiến cô thấy mình bị trói trong ánh mắt đó.

Khoảng gần một giờ sau, anh đứng dậy.

“Được rồi. Em nghỉ năm phút.”

Linh đặt bút xuống, xoa cổ tay. Anh rót nước, đưa cho cô.

“Cảm ơn anh.”

“Đừng gọi tôi là anh trong giờ học.”

“Vậy gọi là gì?”

“Thầy.”

“Nhưng anh… à, thầy… chỉ là trợ giảng thôi mà?”

“Cũng đủ để dạy em.”

Cô bật cười. “Thầy nghiêm thật đấy.”

“Còn em thì cố tình trêu người khác.”

“Em đâu có—”

“Vừa rồi, em gọi tôi là anh, đúng không?”

“…”

“Đó là cách em thử giới hạn của tôi.”

Không khí giữa họ đột nhiên đặc lại. Ánh đèn phản chiếu lên cặp kính anh, nhưng sau lớp kính ấy, Linh biết đôi mắt đó không hề lạnh.

“Thế… giới hạn của thầy là gì?” Cô buột miệng.

Khang im lặng một lúc lâu. Sau đó, anh nói chậm rãi, từng chữ:

“Là không được để học trò khiến mình mất kiểm soát.”

Linh cúi đầu, giả vờ nghịch bút. Nhưng trái tim thì nảy lên từng nhịp rối loạn.

“Thầy sợ mất kiểm soát sao?”

“Không sợ. Chỉ không được phép.”

“Nhưng nếu một ngày thầy vượt qua ranh giới đó thì sao?”

Anh bước lại gần, cúi xuống ngang tầm mắt cô. “Thì cả hai đều sai.”

“Và nếu cả hai đều muốn sai?”

Anh nở một nụ cười mệt mỏi, rồi nói nhỏ, gần như là thở:

“Em vẫn chưa hiểu, Linh à. Có những điều, muốn thôi là chưa đủ.”

Không khí như đông cứng. Chỉ còn tiếng quạt trần quay đều trên đầu.

Cô nhìn anh — ánh sáng chiếu lên sống mũi cao, đôi môi mím chặt, và cặp kính phản chiếu hình bóng cô. Cô thấy chính mình trong đôi mắt ấy — nhỏ bé, mơ hồ, nhưng đang cháy rực.

Anh quay đi trước.

“Hôm nay đến đây thôi. Về đi.”

“Thầy có chắc không muốn em ở lại thêm?”

“Đừng thử tôi nữa, Linh.”

Cô đứng dậy, thu sách vở, rồi đi ra cửa. Nhưng khi chạm tay vào nắm cửa, cô dừng lại.

“Thầy Khang.”

Anh không ngẩng lên. “Gì?”

“Nếu mai em vẫn đến… thầy có đuổi em không?”

“Không.”

“Vậy em sẽ đến.”

Cô mỉm cười, rời khỏi phòng.

Khang ngồi lặng. Đèn bàn hắt bóng anh dài trên nền gạch. Tay anh nắm chặt cây bút, đầu ngòi bật gãy, mực loang ra đầu ngón tay.

Anh khẽ thì thầm:

“Em không biết mình đang làm gì với tôi đâu, Linh.”

Bên ngoài, tiếng giày cô xa dần, rồi biến mất trong hành lang dài.

Giảng đường trống, chỉ còn lại ánh đèn trắng lạnh và một người đàn ông đang đấu tranh với thứ cảm xúc anh không được phép chạm vào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×