Trạm K71 không nằm trên bản đồ quân sự chính thức. Người ta gọi nó là “Cao nguyên Gió” – một phần đảo Đá Chồng, giữa vùng biển luôn nổi sóng dữ. Đêm ở đây không có tiếng người, chỉ có tiếng còi gió xuyên qua từng khe đá, lạnh như kim chích vào da thịt.
Trung úy Phan Vũ đến vào một đêm như thế.
Anh bước xuống trực thăng, đôi giày dính đầy bụi đỏ chưa khô. Cả người anh xộc mùi dầu, khói và cơn mệt lử từ chuyến đi 7 tiếng không nghỉ.
Một binh sĩ trẻ chạy ra đón, giơ tay chào, mặt còn lấm sơn phòng hộ:
— Trung úy Phan Vũ? Anh được điều động trực tiếp theo mã lệnh A47. Mời theo em về đồn chỉ huy.
Phan Vũ không hỏi nhiều. Anh quen với các điều lệnh khẩn. Chỉ có một điều khiến anh khựng lại:
Dưới hàng chữ “Đồn K71” có thêm một dòng nguệch ngoạc trên tấm gỗ bạc màu:
“Nơi gió giữ danh dự. Không ai rời đi như cũ.”
Trong đồn, chỉ có 14 người. Và trong số đó… có một người khiến tim Phan Vũ khựng lại giữa nhịp thở.
Khánh Lâm.
Đội trưởng y tế, người từng học cùng anh ba năm ở Trường Sĩ quan Bảo quốc. Người có dáng đứng thẳng đến lạnh lùng. Người có ánh mắt từng khiến Vũ không ngủ được suốt kỳ thao trường ở Tam Phước.
Giờ đây, vẫn ánh mắt ấy, nhưng sâu hơn, nhiều bóng đêm hơn.
— Cậu không thay đổi gì cả – Khánh Lâm nói khi bắt tay anh.
— Còn cậu… – Vũ đáp khẽ – đã gầy đi.
Cả hai cười. Nhưng chỉ trong vài giây.
Một cơn gió thốc qua, mang theo tiếng chuông báo động nhỏ từ đỉnh đài quan sát.
Đêm đầu tiên ở K71, Phan Vũ ngủ trong buồng sắt, bên cạnh tủ quân kỳ và thiết bị liên lạc. Anh không bật đèn. Chỉ nhìn lên trần nhà.
Gió vẫn gào. Nhưng anh nghe rõ một âm thanh khác – tiếng bước chân rón rén dừng lại ngoài cửa. Một thoáng chần chừ. Rồi đi tiếp.
Anh biết ai đứng đó.
Nhưng gió đã cuốn đi cơ hội để gọi một cái tên.