Gió Vẫn Thổi Qua Cao Nguyên

Chương 7: DẤU CHÂN BÊN RÌA VÁCH ĐÁ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình minh tại K71 không còn giống những ngày trước. Gió vẫn thổi, sóng vẫn vỗ, nhưng trong lòng Phan Vũ – thứ lạnh hơn cả đá là khoảng trống nơi lẽ ra Khánh Lâm sẽ đứng. Cậu biến mất không để lại dấu vết. Không vũ khí. Không nhật ký hành trình. Chỉ có chiếc thẻ quân nhân bị cắt đôi – một cách rũ bỏ danh phận lặng lẽ nhưng đầy dứt khoát. Phan Vũ bắt đầu tìm. Lần theo đường tuần tra phía Nam, anh phát hiện ra dấu giày bên rìa vách đá – không phải đường chính. Đó là đoạn núi ít người đi, trơn trượt và nguy hiểm, đặc biệt sau mưa. Gần đó có một lối nhỏ dẫn xuống hang đá bị sập, được đánh dấu bằng ký hiệu quân y – thứ chỉ người từng học với anh ở trường sĩ quan mới biết dùng. “Cậu để lại dấu hiệu cho tôi. Không phải cho ai khác.” Anh men theo. Bên trong hang là một hốc đá vừa đủ người ngồi. Và ở đó… là Khánh Lâm. Không gục. Không thương tích. Cậu đang viết – từng nét tỉ mỉ – vào một quyển sổ tay cũ sờn. Khi Phan Vũ bước vào, Lâm không ngạc nhiên. Cậu gập sổ lại, hỏi: — Anh nhớ ký hiệu vết cắt ba răng? — Ký hiệu thời trường quân sự. Nghĩa là “không còn đường quay lại”. Lâm gật. — Đúng. Và tôi đang viết lại tất cả. Nếu tôi biến mất thật, sẽ có thứ để anh… hiểu vì sao tôi chọn cách này. Vũ ngồi xuống. Đá lạnh. Nhưng tim anh còn lạnh hơn. — Tôi đến không phải để đưa cậu về. Tôi đến… vì tôi nghĩ mình đã không can thiệp đúng lúc. Lâm nhìn anh rất lâu, rồi nói, nhỏ như gió luồn qua khe đá: — Anh không sai. Chỉ là… đôi khi, yêu thương đúng lúc cũng là một loại phản lệnh.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!