Căn hầm tín hiệu dưới Đồi Khô im lặng đến ngột ngạt. Trong tiếng rè của máy ghi âm, bản băng cuối cùng bắt đầu phát đoạn tiếp theo…
“Người giữ khóa mã số 022 – hiện được định danh là:
Khánh Lâm – y sĩ phó trạm K71. Từng là chỉ huy tạm thời khu Z1 – mất tích 14 ngày trong vụ đánh lẻ ngày 16.4.2023. Không được xác minh lý do trở về.”
Phan Vũ lặng người.
Câu cuối cùng trên băng là:
“Không thể tin ai không có vết máu trên tay khi rời chiến trường.”
Lâm cắn môi đến bật máu. Cậu gập người xuống, hai bàn tay chống lên đầu gối, không nói gì.
—
Phan Vũ bật đèn pin, soi thẳng vào bức tường đá ẩm nơi bản ghi âm được cất giấu. Anh phát hiện phía sau có một cánh cửa sắt cũ – khóa bằng cơ. Trên ổ khóa là một mảnh giấy bị ép plastic – đã ố vàng theo thời gian.
“Không mở nếu không sẵn sàng mất đi điều duy nhất còn sót lại.”
Lâm nhìn cánh cửa ấy. Rồi nhìn Vũ.
— Nếu anh mở, nghĩa là anh chọn con đường không còn tôi trong đó.
Vũ không trả lời ngay. Anh chỉ hỏi:
— Cậu mất tích 14 ngày năm 2023… chuyện gì đã xảy ra?
Lâm ngẩng lên. Ánh đèn pin chiếu qua mắt cậu, phản chiếu một thứ rất lạ – như thể tội lỗi đã hóa đá từ lâu, nhưng vừa rạn một vết đầu tiên.
— Tôi đã bắn một người.
— Là địch?
— Không. Là đồng đội.