Đêm 16.4.2023, đội của Lâm bị phục kích khi đang đi tuần ở khu Z1 – khu vực không có tín hiệu.
Ba người bị thương. Một người hoảng loạn, muốn bỏ lại tất cả để rút lui. Lâm – khi đó là chỉ huy tạm thời – ra lệnh giữ vị trí.
Người lính kia giơ súng, dọa bắn.
Và Lâm đã nổ súng trước.
—
Cậu bị lạc trong rừng 14 ngày. Không tiếp tế. Không gọi cứu viện.
Khi trở về, cậu không nói gì với cấp trên. Không báo cáo sự cố. Không tự thú.
— Vì sao?
Lâm ngồi xuống nền đất lạnh, tay gác lên đầu gối:
— Vì tôi biết… nếu tôi nói, họ sẽ ghi tên người đó là “phản bội” – và gia đình cậu ta sẽ không còn nhận được bất kỳ hỗ trợ nào từ quân đội.
— Cậu gánh tội thay?
— Không. Tôi im lặng vì tôi giết người bằng danh nghĩa đúng. Nhưng… bên trong, tôi chưa từng tha cho mình.
—
Phan Vũ ngồi xuống cạnh Lâm. Cả hai dựa lưng vào tường hầm, bóng đèn pin soi lên trần đá loang lổ.
Anh nói:
— Tôi từng nghĩ, danh dự là giữ đúng điều lệnh. Nhưng giờ tôi mới hiểu… đôi khi danh dự là biết mình sai mà vẫn giữ cho người khác một lối sống.
Lâm cười, rất khẽ. Như thể từ mười năm trước:
— Anh vẫn là người duy nhất hiểu tôi mà không cần tôi phải biện hộ.
—
Phan Vũ mở cánh cửa sắt.
Bên trong không có vũ khí. Không có hồ sơ.
Chỉ có một bản di chúc viết tay, được gập kỹ và niêm phong bằng sáp đỏ quân sự.
“Nếu tôi mất tích hoặc chết, bản này sẽ được mở. Nội dung:
Tự thú toàn bộ sự kiện Trạm B, và vụ điều chỉnh tín hiệu.
Xác nhận người đã chết trong vụ 16.4.2023 không phải đào ngũ, mà vì bất tuân lệnh tạm thời.
Rút lui khỏi hàng ngũ, không kêu oan.”
Và cuối cùng, chữ ký dưới cùng:
Khánh Lâm. Thẻ quân nhân số 022. Tình nguyện viên giữ lặng im – nếu sự thật là cái giá cần trả cho danh dự.
—
Vũ khựng người.
Lâm nhẹ nhàng đặt tay lên bản di chúc, rồi nhìn anh, đôi mắt không buồn, không tiếc:
— Tôi đã chuẩn bị bản án cho mình từ lâu. Nhưng tôi chỉ muốn… anh là người cuối cùng biết rõ tất cả.
—
Đêm ấy, Phan Vũ không ngủ.
Anh chôn bản di chúc dưới tảng đá nhỏ, gói kín bằng nilon.
Không đưa lên. Không báo cáo.
Chỉ giữ lại một thứ duy nhất: niềm tin rằng, đôi khi danh dự không nằm ở tòa án – mà nằm trong trái tim người còn sống.