giữa anh và bóng đêm

Chương 3 : Đường ranh ngân sách


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thông báo “15:00 – Duyệt ngân sách” nằm im trên màn hình điện thoại như một sợi dây kẻ thẳng giữa ngày. Từ buổi sáng ở tầng hầm, Minh Vy trở lại phòng làm việc với cảm giác kỳ lạ: vừa nhẹ đi vì bức ảnh mở đầu đã “được”, vừa nặng vì câu nói của Lục Dương – báo cáo trực tiếp.

Cô gửi file ảnh tới Quân và Trợ lý Hạ, đồng thời soạn bộ đề xuất ngân sách: ba kịch bản A/B/C, phương án phân bổ 60–30–10 cho online/PR/điểm chạm offline. Cô thêm một bảng phụ cho “biến thiên rủi ro”, do Quân gợi ý: khoản dự phòng 7% cho biến động giá thuê địa điểm và bản quyền nhạc. Mọi ô số được cô tô nhạt, ghi chú nguồn.

13:30, Thảo ghé qua bàn cô, giọng ngọt như mật ong. “Ủa em, ngân sách thì cc cho chị với nhen. Dù sao phòng mình vẫn phải chịu trách nhiệm tổng.”

Vy ngẩng lên, bình tĩnh. “Dạ, sau khi Tổng duyệt, em sẽ cc bản chốt. Trước đó, em xin phép gửi trực tiếp theo chỉ đạo.”

Thảo cười không tới mắt. “Dễ thương ghê. Được rồi.”

Khi Thảo đi rồi, Vy thấy một mail bật lên: “Nhắc lịch: 15:00 – Duyệt ngân sách tại 28A. Thành phần: CEO, Tài chính, Marketing, Sáng tạo.” Người gửi: Trợ lý Hạ. Ở cuối mail có một dòng nhỏ gần như vô hình: “Đề nghị kiểm tra số liệu sheet 2, mục 2.3 trước khi trình.”

Vy khựng tay. Cô mở file lần nữa, lướt qua sheet 2. Mục 2.3 là chi phí KOL. Cô nhớ mình nhập 1,2 tỷ cho toàn kỳ – phân bổ ba đợt, mỗi đợt 400 triệu, có giải trình. Bây giờ con số đang hiển thị 1,8. Có ai đó đổi. Cô mở lịch sử chỉnh sửa trong hệ thống: mới nhất cách đây 10 phút, tài khoản “guest_formatter” chạm vào các ô. Tài khoản này thường chỉ dùng để định dạng báo cáo cuối, nhưng sao lại chỉnh số?

Cô nhắn nhanh cho Hạ: “Em thấy mục 2.3 bị sửa. Em đổi lại 1,2. Lịch sử hiển thị khách ‘guest_formatter’ vừa chạm.”

Hạ đáp rất nhanh: “Đổi lại, khóa ô đó. Đừng nói trong phòng họp trừ khi bị hỏi.”

Vy gõ thêm: “Ai có quyền dùng tài khoản đó?”

Một lúc sau Hạ mới trả lời: “Nhiều người. Nhưng nó chỉ xuất hiện khi ai đó được cấp tạm quyền ‘format giờ chót’. Đừng lo. Cứ trình như cô đã tính.”

Vy khóa ô, thở ra chậm. Cảm giác bị ai đó rút ghế ngay trước giờ đứng dậy khiến da sau gáy cô râm ran.

14:58, cô có mặt ở 28A. Phòng họp lớn hơn 28B, vẫn tường kính nhưng rèm đã kéo nửa chừng. Bên trái là dãy ghế Tài chính: chị Hương – Trưởng phòng, mái tóc cột cao, ánh mắt như lưỡi dao; bên cạnh là cậu nhân viên trẻ tên Đạt. Dãy phải: Quân, thêm một producer. Cuối bàn: ghế của Lục Dương.

Anh vào đúng 15:00. “Bắt đầu.”

Hạ bật màn hình. Vy đứng lên, trình bày. Giọng cô đều, không nhanh không chậm. Bảng A: chi phí gọn, tập trung digital. Bảng B: thêm PR và hợp tác báo chí hẹp. Bảng C: mở rộng điểm chạm offline ở ba thành phố, với điều kiện KOL “vùng im lặng” đồng hành. Con số 1,2 tỷ cho KOL hiện rõ, giải trình phía sau ít chữ nhưng chặt chẽ.

Vy để ý, Lục Dương nghe mà không nhìn màn hình nhiều; anh quan sát… cô. Chỉ khi cô chuyển slide “biến thiên rủi ro”, mắt anh mới lướt nhanh một lần như kiểm nghiệm. Quân thỉnh thoảng gật nhẹ, Hạ ghi chép.

Vy vừa dứt, chị Hương đẩy kính. “Tôi có vài câu.”

“Vâng,” Vy đáp, tay vẫn đặt trên mép bàn.

“Ở bảng C, khoản KOL tổng là 1,2. Nhưng bản in của tôi là 1,8. Tôi băn khoăn vì nguồn ngân sách bổ sung 600 triệu này không có giải trình.” Chị đặt nắm tay gọn gàng lên tài liệu, nhìn thẳng. “Ai giải thích?”

Không khí chùng xuống một nấc. Quân liếc Vy. Hạ ngẩng lên. Lục Dương không đổi sắc mặt.

Vy nhìn vào bản in chị Hương đưa – thật sự là 1,8. Cô biết nếu nói “đã bị sửa” ngay bây giờ, phòng sẽ nổ tung đồn đoán. Cô nuốt một nhịp, bình thản: “Thưa chị, bản trình chính thức là 1,2 như trên slide và file đã khóa ô. Bản in kia có thể là bản trung gian khi em cân nhắc phương án nới room ở đợt 2 nếu chỉ số chuyển đổi thấp. Em đã loại phương án này trước khi gửi.”

Một thoáng lặng. Chị Hương nghiêng đầu, ánh mắt đánh giá. “Khóa ô khi nào?”

“14:45.”

“Có lịch sử?”

“Có. Em sẵn sàng share screen nếu cần.”

Chị Hương gõ nhẹ bàn. “Tôi sẽ kiểm tra sau. Trước mắt, tôi muốn nghe lý do của 1,2: tại sao không 1,0 hay 1,4?”

Vy trấn tĩnh, giải thích bằng ma trận điểm: độ phù hợp tệp – độ tin cậy – biên an toàn, điểm số gấp đôi cho yếu tố “vùng im lặng”. Cô đưa ví dụ: một nhiếp ảnh gia có series “Buổi sáng không lời”, một biên tập viên văn hóa có thói quen đăng ảnh cửa sổ lúc 7 giờ, một người mẫu ít quảng cáo nhưng mỗi bài đăng đều có bình luận dài về trải nghiệm. “Chúng ta không mua lượt xem, chúng ta mua cách người ta thở khi nhìn thấy hình ảnh,” cô kết.

Lần này, chính Quân bật cười khẽ. Chị Hương hơi nhướng mày, nhưng có vẻ hài lòng. “Được, lý do ổn. Tôi cần cam kết trần chi – không vượt. Và rõ khoản dự phòng.”

“Dự phòng 7%, rút từ khoản PR nếu cần, không chạm KOL,” Vy đáp ngay.

“Ừ.” Chị Hương khép sổ, quay sang Lục Dương. “Ý Tổng?”

Anh dựa người, hai ngón tay chạm nhau. “Phê duyệt bảng B làm baseline. Giữ mở C, tùy tình hình tuần 3. Trần chi không vượt. Minh Vy báo cáo trực tiếp.”

“Rõ,” Hạ ghi.

Buổi họp xem như xong. Người đứng lên, ghế lướt. Vy thu tài liệu, tay đã bớt lạnh.

Khi mọi người tản đi, Thịnh – phó phòng kinh doanh – không biết xuất hiện từ lúc nào, ghé đầu vào. “Em Vy giỏi ghê. Lát xuống tầng 21 cà phê trò chuyện? Anh có vài ‘điểm bên ngoài thị trường’… thú vị.” Ánh mắt anh ta lia qua Lục Dương rồi thu về như chưa từng.

Vy mỉm cười lịch sự. “Cảm ơn anh, để khi khác ạ. Em phải cập nhật nội dung cho đội ngay.”

“Ờ,” Thịnh nhún vai, đặt một danh thiếp lên bàn. “Khi nào cần… bản in khác, cứ gọi anh.” Cái nhấn vào chữ “bản in” đủ mỏng để nếu không để ý sẽ trôi tuột.

Vy hơi khựng. Khi ngẩng lên đã thấy Lục Dương đứng ở cửa, ánh mắt lướt qua danh thiếp rồi dừng ở cô. “Năm phút nữa, 28B.”

28B vẫn ánh sáng ấy, góc nhìn ấy. Cửa khép, tiếng thế giới bên ngoài như ai vặn nhỏ âm lượng. Lục Dương không ngồi, cũng không hỏi. Anh tiến thẳng đến màn hình, cắm USB nhỏ – có lẽ của Hạ – mở lịch sử file. Anh xem rất nhanh, đến dòng “14:32 – guest_formatter chỉnh cột KOL”, anh dừng, gõ một chuỗi lệnh nội bộ. Một danh sách IP nội bộ hiện ra với nhiều dấu sao đen, cuối cùng bôi vàng một dòng “21F-PRN-03”.

“Máy in tầng 21, số 03,” anh nói khẽ. “Thịnh.”

Vy hơi sững. “Anh… đoán?”

“Tôi biết,” anh chỉnh. “Máy in này thường chỉ có kinh doanh sử dụng chiều nay. Bản in 1,8 đến tay Tài chính là từ đó.”

Vy rút hơi thở. “Vì sao?”

“Vì có người không thích ranh giới mới.” Anh nhìn ra ngoài kính. “Họ thích bản đồ cũ, nơi thông tin đi vòng.”

Vy im lặng một lúc. Cô có thể giả vờ không hiểu, nhưng cô không muốn. “Anh nghĩ em có thể bỏ qua?”

“Không.” Anh quay lại, ánh mắt nghiêm. “Cũng không cần đối đầu ngay. Chúng ta dùng thời gian.”

Vy gật. “Em sẽ gửi biên bản khẳng định baseline và khóa mọi ô liên quan, cc Tài chính.”

“Và,” anh nói chậm, “đừng đi cà phê tầng 21.”

Cô bật cười khẽ. “Em không định.”

Khóe môi anh thoáng cong. Ánh mắt dịu đi nửa độ, rồi lại lạnh như thường. “Tối nay, 19:00, studio thử ánh. Quân sẽ set. Cô mang ly.”

“Ly sáng nay?”

“Ừ. Và mang theo ranh giới.”

Câu cuối khiến cô đột ngột im bặt. Trong đầu cô, hai chữ ấy như một sợi dây căng ngang qua phòng.

Rời 28B, Vy về chỗ, viết mail tóm tắt duyệt ngân sách, cc đầy đủ. Khi nhấn gửi, một tin nhắn nữa đập vào màn hình: “Em xóa tin nhắn trước làm gì? Người chết không ngủ yên. Đừng đi theo hắn.” Số lạ vẫn vậy.

Lần này, cô không xóa ngay. Cô chuyển tiếp cho Hạ cùng một câu: “Đã nhận. Em không trả lời.”

Hạ đáp gọn: “Tốt.” Và một phút sau, thêm một tin: “Nguồn nhảy liên tục. Nhiều khả năng là người trong nhà. Cứ làm việc. Tôi theo dõi.”

“Trong nhà.” Hai chữ ấy khiến tóc gáy Vy dựng lên. Cô ngước nhìn dãy bàn phòng marketing: tiếng gõ phím đều đều, tiếng máy photocopy rì rì, mùi cà phê nhạt. Tất cả bình thường đến mức đáng sợ.

17:30, Quân gọi. “Tối nay anh set ánh kiểu ‘đường phố đi vào phòng’ – có lưới bóng, có tấm kính. Em mang ly, mang luôn tấm phản quang nhỏ sáng nay. À, và một bản nhạc em thấy hợp.”

“Bản nhạc?”

“Ừ. Thứ khiến em hít thở chậm lại.”

Vy bật cười. “Được. Em tới đúng giờ.”

Studio nằm trên tầng thượng tòa nhà cũ. Cửa sổ mở ra một khoảng trời tím nhạt. Quân đã set ánh: một đèn key mềm, một đèn rim mỏng như dao, tấm lưới tạo bóng song song rơi lên sàn. Ly nước đặt trên bệ kính.

Vy đặt điện thoại lên loa, bật bản “Gymnopédie No.1” mà cô vẫn nghe khi viết ghi chú. Những nốt piano chậm, như có khoảng trống giữa từng hơi thở.

“Đúng là em thở chậm lại,” Quân nói, mắt cười. “Đặt tay vào khung nào.”

Vy không quen đứng trước ống kính, nhưng cô làm theo hướng dẫn: chạm nhẹ ngón tay lên bệ, nghiêng đầu đủ để bóng vẽ đường trên cổ tay. Cô không phải là mẫu; nhưng Quân không tìm “mẫu”, anh tìm nhịp.

Cửa studio mở. Lục Dương bước vào, không tiếng động. Anh đứng sau ống kính một lát, không can thiệp. Bài nhạc trôi, ánh đèn rót xuống ly nước; trong khung kính, thành phố đêm bắt đầu lóe những điểm sáng đầu tiên.

“Dừng một chút,” anh nói. Anh tiến lại, chạm nhẹ vào tấm phản quang, đổi góc đi vài độ. Ly nước bỗng sáng vừa hơn, không chói. Anh lùi lại. “Tiếp.”

Vy nhìn cảnh ấy – người đàn ông vốn luôn chỉ đạo bằng những quyết định cứng, giờ dùng một cú chạm nhỏ để thay đổi ánh. Cô chợt hiểu vì sao nhiều người vừa sợ vừa theo anh: anh có khả năng đặt đúng lực vào đúng chỗ.

Buổi thử kết thúc. Quân gom thiết bị, hẹn ngày quay chính. Lục Dương đứng cạnh cửa sổ, tay đút túi, mắt nhìn ra xa. Vy cầm ly nước, đến gần.

“Bản nhạc,” anh nói, không quay lại, “hợp.”

“Em nghe từ lâu rồi.”

“Ánh cũng hợp.”

“Nhờ anh chỉnh tấm phản quang.”

Anh im, rồi xoay người. Ánh đèn studio vẽ một đường mỏng trên xương gò má. “Cô có thói quen tự nhận phần mình.”

“Em cũng có thói quen… ghi nhận phần của người khác.”

Một nhịp im. Anh nhìn cô rất lâu. “Tốt.”

Điện thoại anh rung. Anh xem lướt, rồi nói: “Ngày mai, 9:00 – gặp báo chí cho bài ‘điểm chạm mùa đông’. Cô đi cùng.”

“Vâng.”

Anh bước ngang, rất gần. “Và nếu có ai hỏi về bữa tối ở Vela—”

“Em sẽ nói: Chúng tôi bàn về ngân sách.”

Khóe môi anh cong lên thoáng qua. “Và em sẽ nói đúng.”

Anh rời đi. Quân từ trong bước ra, nháy mắt. “Này, ranh giới. Nhớ không?”

Vy cười, lắc đầu. “Nhớ.” Cô cất ly vào túi, tắt loa. Bài nhạc vẫn còn dở, nhưng cô thấy đủ.

Trên đường về, gió lạnh hơn. Tin nhắn lạ không tới nữa. Thành phố mở ra như một tấm phim dài. Cô nghĩ đến “người chết không ngủ yên”, đến máy in tầng 21, đến “vùng im lặng” của những gương mặt cô chọn. Cô nghĩ đến một đường ranh vô hình mà mỗi ngày cô lại vẽ đậm một chút – không phải để ngăn ai, mà để biết mình đang đứng ở đâu.

Phía sau lớp kính của một tòa nhà cao, có lẽ anh đang nhìn xuống. Hoặc không. Dù thế nào, cuộc chơi đã đổi luật, và người cầm bút chì vẽ đường ranh… lần này là cô.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×