Buổi sáng thành phố có thứ ánh sáng sạch sẽ như mới giặt. Minh Vy đứng trước gương phòng make-up nhỏ của tòa soạn đối tác, chỉnh lại cổ áo sơ mi kem, khoác thêm blazer xám nhạt. Cô không tô quá nhiều son – bài học hôm qua: đừng ồn. Trợ lý Hạ đưa cô một chiếc thẻ khách, nụ cười mỏng: “Gặp báo chí bàn ‘điểm chạm mùa đông’, không phải họp báo ra mắt. Ít máy quay, nhiều câu hỏi dài. Cứ trả lời như em đã viết trong brief.”
“Vâng.” Vy siết nhẹ bìa kẹp, hít một hơi.
“À,” Hạ dừng nửa nhịp, giọng nhỏ đi, “nếu có câu hỏi về ngân sách hoặc ‘mối quan hệ nội bộ’, hãy để Tổng trả lời. Em chỉ nói ‘tập trung nội dung’.”
Vy gật. Họ cùng bước vào khán phòng. Không lớn – tường gỗ tông ấm, bàn tròn trải khăn đen, mỗi chỗ đặt một tách cappuccino bốc khói. Ba phóng viên tạp chí lifestyle, một người của mục văn hóa báo điện tử, thêm hai gương mặt quen PR. Quân ở đầu bàn, đang đùa nhẹ với người chụp ảnh. Chỗ ngồi bên cạnh cố tình để trống: Lục Dương.
Anh đến đúng lúc người phục vụ rót thêm nước. Sơ mi trắng, cà vạt đen mảnh, áo vest vừa tay. Không cần giới thiệu, anh đã là trục xoay của căn phòng. Anh khẽ gật đầu, “Chào buổi sáng,” rồi ngồi xuống bên Vy. Ánh mắt lướt qua cô một giây. “Sẵn sàng?”
“Vâng.”
Khóe môi anh cong rất nhẹ. “Đừng hứa.”
Buổi gặp bắt đầu bằng một đoạn video ngắn: ly nước trên bệ kính, ánh nắng sớm rung như sợi chỉ vàng. Không ai biết khung hình ấy đã được chụp dưới tầng hầm bãi xe. Quân nói về tinh thần “ấm – tinh – thở được”, về nắng sớm thay vì mưa, về điểm chạm nhỏ ở các quán cà phê đối tác. Vy tiếp nối bằng dàn trải lịch nội dung – không quá dày, đủ khoảng thở.
Những cây bút gật gù; rải rác vài câu hỏi mềm: tông màu, cách chọn nhạc, lý do không dùng KOL ồn ào. Mọi thứ êm như bề mặt ly nước. Cho đến khi cô bước vào.
Cô đến không gây tiếng động. Váy đen ôm, mái tóc búi thấp, đôi mắt dài như đường kẻ than. Phóng viên ngồi gần cửa ngước lên, vui vẻ: “Ô, An Nghi?” Không khí nhúc nhích một chút. Người của mục văn hóa ra hiệu với đồng nghiệp – kiểu ra hiệu mà dân nghề tự hiểu: bài có thể có câu chuyện.
“Xin lỗi, tôi đến muộn,” cô nói, giọng trầm ấm, bỏ kính râm cài lên mái. Cái tên ấy đậu đâu đó trong đầu Minh Vy như hạt mưa rơi: An Nghi. Cô đã nghe qua – chủ biên mảng nghệ thuật của một tạp chí lớn, nổi tiếng vì những bài viết ít chữ mà độc. Và vì một điều nữa, không ai nói ra ở đây: chị họ của Linh An – người con gái đã chết trong vụ tai nạn năm đó, mối tình từng gắn với tên Trần Lục Dương trong những bài báo cũ.
Vy ngồi thẳng lưng, tay giữ chặt bìa kẹp để không ai thấy đầu ngón tay cô hơi lạnh. Người phụ nữ kia ngồi đối diện, chiếc khuyên tai nhỏ lóe ánh kim khi cô nghiêng đầu. Ánh nhìn lướt qua cả bàn, dừng một nhịp trên Vy, như đánh dấu.
“Xin mời câu hỏi,” Quân nói.
Một phóng viên nam hỏi về ‘vùng im lặng’ trong lựa chọn KOL. Vy trả lời bình tĩnh: “Chúng tôi chọn những người có thói quen nhìn, không phải nói – để khán giả tự nghe mình.”
Một phóng viên nữ hỏi về kế hoạch offline. Vy nói về ly nước, tấm card ‘đặt lại hơi thở’. Mọi thứ trở lại nhịp ban đầu.
An Nghi đặt bút xuống, không mở máy ghi âm. “Tôi có hai câu. Một, ‘vùng im lặng’ có trở thành cái cớ cho sự thiếu minh bạch? Hai, ánh sáng trên ly nước kia – là hình ảnh đẹp. Nhưng ai là người đứng sau ống kính? Và vì sao người ấy được chọn?”
Tiếng muỗng chạm vào thành tách, ai đó nín thở. Lục Dương không nhìn sang; anh nhìn thẳng An Nghi như nhìn một cơn gió lạnh.
Vy xoay bìa kẹp để câu trả lời bước đúng vạch ranh trong đầu: “Về minh bạch – chiến lược chúng tôi rõ ràng, ý đồ chúng tôi tĩnh. Về người chụp – đó là một thành viên trong đội, người hiểu nhịp thở của concept. Chúng tôi chọn nhịp, không chọn tên.”
“Tên thì quan trọng đấy,” An Nghi mỉm cười. “Nhất là khi nó kéo theo… câu chuyện.”
“Câu chuyện nào?” Vy hỏi, giọng vẫn mềm.
“Câu chuyện cũ,” An Nghi đặt bút lên trang giấy, “về một người đã từng rất ghét mưa, nhưng lại chết dưới mưa.”
Phòng trượt vào một quãng im. Quân ho nhẹ, toan đỡ. Lục Dương đặt tay lên bàn, tĩnh như bức tượng. Anh nói, lần đầu từ đầu buổi: “Chị An Nghi, buổi này là nội dung chiến dịch, không phải toạ đàm hồi ức.”
“Nhưng công chúng vẫn nhớ,” An Nghi đáp, không cao giọng, không thách thức – chỉ là một mũi nhọn phủ nhung. “Và tôi có quyền hỏi khi thấy ánh sáng kia có nét gì… quen.”
Vy không biết vì sao trong khoảnh khắc đó, cô lại nghĩ tới tin nhắn: Người chết không ngủ yên. Làn da cổ tay cô nổi gai. Cô nghe tiếng ghế dịch nhẹ: Lục Dương ngả người một chút, ánh mắt không rời An Nghi. “Chúng tôi tôn trọng người đã khuất,” anh nói chậm, “nên không mượn nỗi đau để bán bất cứ thứ gì.”
An Nghi mím môi, im một nhịp dài. Rồi cô gật. “Được. Tôi hỏi câu khác: ngân sách KOL. Có thông tin nói con số thực là 1,8 chứ không phải 1,2. Phần chênh dùng cho ‘đếm hơi thở’, nghe khá… thơ. Liệu có cạ vào PR cá nhân?”
Một tiếng “cạch” rất nhỏ vang – có lẽ ai đó đặt ly xuống mạnh tay. Vy thấy vệt giấy trắng trước mặt mình như sáng hơn. Hạ hơi nghiêng đầu. Quân nén thở. Tất cả quay về chỗ ranh giới mà Hạ dặn cô: để Tổng trả lời. Cô đặt bìa kẹp xuống.
Lục Dương vẫn bình thản đến đáng sợ. “Thông tin sai,” anh nói. “Con số 1,2 đã được phê duyệt, có khóa ô và xác nhận Tài chính. Bất kỳ bản in trung gian nào xuất hiện ngoài quy trình là trái phép. Và nếu ai đó cố ý phát tán, phòng Pháp chế sẽ làm việc.”
An Nghi không rút lại mũi dao. Cô nghiêng đầu: “Thế thì xin cho xem minh chứng khóa ô.”
“Sau cuộc họp,” Hạ đáp ngay, giọng như lụa là nhưng giấu thép. “Chúng tôi sẽ gửi nhật ký hệ thống.”
Một phóng viên khác thấy gió đổi chiều, vội chen câu hỏi về “ý nghĩa ly nước”. Không khí lỏng ra, quay về đúng quỹ đạo. Song Vy biết: những khe nứt đã xuất hiện – ở đây, ở chỗ nào đó tầng 21, ở “ai đó” đang nấp sau những con số.
Buổi gặp kết thúc. Người ta bắt tay, nói những câu văn minh. Quân kéo Vy ra phía hành lang có bồn cây, thì thầm: “Em ổn không?”
“Ổn.”
“Anh tưởng Nghi sẽ đánh mạnh hơn.”
“Chị ấy đánh đúng chỗ rồi,” Vy nói, “chỉ không cần âm lượng lớn.”
Hạ đi tới, trao cho Vy tệp phong bì mỏng: “Trong này là ảnh chụp màn hình lịch sử file, bản copy cho phòng Pháp chế. Đưa đến tay Tổng ở phòng chờ.”
“Vâng.” Vy nhận, trái tim đập nhanh hơn một nhịp.
Cô đi qua hành lang dài đến phòng chờ nhỏ. Cửa đã khép hờ. Bên trong, Lục Dương đứng quay lưng, hai tay bỏ túi, nhìn ra khoảng trời trắng mờ sau lớp kính. Tiếng giày Vy dừng ở sau lưng anh.
“Minh chứng,” cô nói, đưa phong bì.
Anh không nhận ngay. “Cô nghĩ sao?”
“Về An Nghi?”
“Ừ.”
“Không phải kẻ thù,” Vy nói, cân từng chữ. “Chỉ là người giữ ký ức theo cách của chị ấy. Và có người… đổ thêm dầu.”
Anh nhận phong bì, khóe mắt thoáng động. “Tầng 21.”
“Vâng.”
Anh mở phong bì, xem lướt. “Tôi sẽ để Pháp chế gửi công văn. Còn cô – đừng đứng ở chỗ gió trong vài ngày tới.”
Vy bật cười rất khẽ. “Em sẽ… cúi thấp.”
Anh quay lại, đứng gần đủ để Vy nhìn thấy vệt xước rất nhỏ trên nút áo vest. “Đừng cúi,” anh nói. “Đứng thẳng, nhưng đừng ồn.”
“Vâng.”
Có tiếng gõ cửa nhẹ. An Nghi đứng đó, một mình. Cô không vào, chỉ dựa nhẹ vai vào khung. “Tôi xin năm phút,” cô nói, nhìn thẳng Lục Dương, “về chuyện không phải chiến dịch.”
Hạ nhìn Tổng. Lục Dương gật. Hạ và Vy định lui, nhưng An Nghi khẽ nâng tay: “Tôi muốn cô ấy ở lại.” Ánh mắt cô chạm Vy: không thù ghét, không thân thiện, chỉ như nhìn một tấm gương đặt ở góc phòng.
“Được,” Lục Dương nói.
Cánh cửa khép. An Nghi không vòng vo. “Hôm qua tôi nhận được một email nặc danh. Tiêu đề: ‘Ánh sáng giống nhau’. Trong emaiI có hai bức ảnh: một là ly nước sáng nay các người dựng; hai là một bức ảnh năm xưa của Linh An – ở căn hộ cũ, ánh nắng buổi sớm cũng lướt qua ly. Có người muốn tôi tin các người tái chế ký ức để bán hàng.”
Vy nghe rõ nhịp tim mình. Cô chưa bao giờ thấy bức ảnh kia, nhưng cô tin nó tồn tại. Những người yêu nhau thường chụp những thứ giống nhau. Ánh sáng đi theo thói quen, không theo hợp đồng.
“Chúng tôi không biết bức ảnh đó,” Vy nói chậm. “Ly nước của chúng tôi là lựa chọn tự thân, xuất phát từ concept. Tôi… cũng chỉ biết ánh nắng làm người ta yên.”
An Nghi nhìn cô, lâu. “Cô trông không giống kẻ bám vào câu chuyện cũ để đi tắt.”
“Tôi không cần đi tắt,” Vy đáp, nhẹ. “Tôi có thể đi đúng đường và… nhanh chân.”
Lục Dương im từ đầu, giờ mới nói: “An Nghi, nếu ai đó dùng ký ức của Linh An để chơi trò bẩn, tôi sẽ tìm.”
“Anh nên,” cô nói, giọng hơi khàn đi, “vì dẫu sao, anh cũng từng là một phần ký ức đó.” Mắt cô rơi xuống phong bì trong tay anh. “Và vì người gửi email có vẻ ở rất gần.”
Cô rời đi, như đến – không làm đổ một giọt nước nào. Cánh cửa khép. Không gian rỗng một nhịp.
Vy ngồi xuống thành ghế, lòng ngực đau một vệt mảnh. “Em xin lỗi nếu câu trả lời của em—”
“Đủ,” Lục Dương cắt, không gắt. “Cô giữ ranh giới.” Anh chậm rãi: “Chiều nay, tôi gặp Pháp chế và IT. Cô soạn trước ‘tuyên bố minh bạch ngân sách’, ký tên phòng Marketing, Sáng tạo, Tài chính. Đừng nhắc 1,8. Chỉ nhấn mạnh quy trình.”
“Vâng.”
“Và,” anh nhìn thẳng cô, ánh mắt xuống nửa tông, “trong ba ngày tới, đi cùng trợ lý Hạ khi rời tòa nhà.”
Vy định gật, nhưng điện thoại rung. Tin nhắn từ số lạ: “Ánh sáng giống nhau. Cô không sợ sao?”
Cô ngước nhìn anh. Anh đã thấy màn hình phản chiếu trong mắt cô. “Đưa đây,” anh nói.
Cô đưa. Anh đọc, nhếch môi – không phải cười, cũng không hẳn khinh. “Đúng chữ. Người này biết An Nghi đã tới.” Anh bấm gọi lại. Số không liên lạc được. Anh trả máy cho Vy. “Đừng xóa. Hạ sẽ lần vết.”
Họ rời phòng. Hành lang dài, gió từ máy lạnh hắt ra mùi nhựa mới. Hạ đợi sẵn, nhận lại phong bì, gật nhanh. Quân từ xa giơ ngón cái, vẻ “ổn rồi”, rồi lại chui vào đám đông.
Khi thang máy khép, Vy soi mình trong bề mặt kim loại. Khuôn mặt ấy trông… bình tĩnh hơn cô nghĩ. Lục Dương đứng bên, tay trong túi, im như lúc trời chưa sáng.
“Anh,” cô nói nhỏ, “ngày xưa, cô ấy… ghét mưa thật không?”
“Ừ.” Anh nhìn thẳng vào cánh cửa thang, như nhìn xuyên qua những tầng bê tông xuống quá khứ. “Cô ấy thích nắng sớm. Ly nước không phải bức ảnh nổi tiếng nhất của cô ấy, nhưng là bức… tôi nhớ.”
Vy quay mặt đi, như ai vừa chạm một sợi dây bên trong. Khi cửa mở ở tầng trụ sở, gió nóng của sảnh thổi ùa ra. Họ bước ra, mỗi người giữ một khoảng cách đủ an toàn.
Buổi chiều, Vy ngồi trong phòng họp nhỏ, viết “tuyên bố minh bạch”: các mốc duyệt, tên người chịu trách nhiệm, hệ thống khóa ô, đường dẫn lịch sử. Cô viết như xếp những viên gạch, không qua loa với bất cứ chữ nào. Khi gõ xong chữ cuối, cô thêm một dòng ngắn ở cuối – không phải cho ai, mà cho chính mình: “Chúng tôi mua cách người ta thở, không mua tiếng ồn.”
Cô gửi mail, cc đầy đủ. Hạ phản hồi một file đính kèm: log định vị sơ bộ – vài địa chỉ IP nhảy qua lại, cuối cùng đánh dấu hai điểm: “21F-PRN-03” và một thiết bị di động gần khán phòng buổi sáng.
“Có thể là một người, cũng có thể là hai,” Hạ nhắn. “Đừng suy đoán. Mai sẽ rõ thêm.”
Trời đổ mưa lúc bảy giờ tối. Mưa mảnh, gõ lên kính như móng tay. Vy đứng bên cửa sổ phòng làm, nhìn thành phố chìm trong những bóng đèn khuyết. Tin nhắn lạ không tới nữa. Cô mở bức ảnh ly nước chụp sáng qua, phóng to đến mức hạt rung trên bề mặt trông như những chòm sao nhỏ. Cô đặt tay lên kính, cảm nhận hơi lạnh.
Đằng sau lưng, tiếng bước chân dừng lại. Lục Dương. Không cần quay, cô cũng biết – mùi gỗ trầm của anh khác tất cả mọi người.
“Vẫn làm việc?”
“Vâng. Em chờ Pháp chế phản hồi.”
“Xong rồi. Họ gửi văn bản sang Tài chính và Kinh doanh. Tầng 21 tối nay yên.”
Vy gật, vẫn nhìn mưa. “Anh có ghét mưa không?”
“Không.” Anh đứng cạnh, cách một nửa nhịp thở. “Tôi ghét người dùng mưa để vẽ lại câu chuyện của mình.”
“Em thì không ghét,” cô nói nhỏ, “vì mưa làm người ta nói ít đi. Và nếu im lặng đủ lâu, mình nghe thấy… tiếng tim.”
Anh không nói. Có lẽ anh nghe. Mưa đập mạnh hơn, như một tấm màn bị gió kéo căng.
“Ngày mai,” anh nói sau đó, “bảy giờ – thử ánh ở quán cà phê đối tác. Mang ly.”
“Ly vẫn là ly này?”
“Ừ. Và mang theo… ranh giới.”
Vy mỉm cười, quay sang. “Em mang rồi.”
“Đừng hứa,” anh nhắc – lần thứ ba, nhưng giọng đã ấm lên nửa độ. “Chỉ mang.”
Cô tắt màn hình, gom đồ. Khi đi ngang anh, Vy nghe thấy câu nói thấp, không chắc là nói với cô hay với bóng mưa: “Người chết có thể không ngủ yên, nhưng người sống phải biết cách thở.”
Cánh cửa khép lại phía sau. Ở trong phòng, anh vẫn đứng nhìn mưa như thể đang đếm lại những hạt nước của bao năm trước. Ở ngoài hành lang, Vy bước nhanh hơn – không phải để chạy khỏi điều gì, mà để bước đến một con đường cô tự chọn: đứng thẳng, không ồn, và thở đều.
Ở một nơi nào đó, có người mở hòm thư nặc danh, gửi đi một bức ảnh mới: bàn tay nữ đặt lên mép ly nước, ánh sáng chạm vào khớp xương. Caption: “Giống nhau đến lạ.”
Nhưng lần này, bức ảnh lọt vào hệ thống lọc của Hạ, dừng lại trước khi chạm vào tòa soạn.
Đêm xuống, mưa mảnh như chỉ. Thành phố thở chậm. Và giữa hai vùng – công việc và vùng khác – đường ranh của Minh Vy đang đậm dần, đủ để cô biết: mỗi bước tiếp theo, không ai vẽ hộ.