Sáng hôm sau, trời trong đến mức không một gợn mây. Nhưng cái trong ấy lại khiến Minh Vy cảm thấy lạ — như thể sau cơn mưa tối qua, thành phố rửa sạch mọi dấu vết, chỉ còn lại những gì người ta cố giấu.
Cô đến quán cà phê đối tác lúc 6:50. Không khí buổi sớm nhẹ, gió từ sông thổi vào làm lay nhẹ những dải rèm. Trên bàn, ly thủy tinh quen thuộc đã đặt sẵn. Cô lấy khăn giấy lau đi lớp bụi nhỏ, chỉnh góc máy.
Lục Dương đến vài phút sau, không áo vest, chỉ sơ mi trắng, tay xắn cao. “Cô đến sớm,” anh nói.
“Thói quen,” Vy đáp. “Em không thích bị gấp.”
Anh gật đầu, đứng cạnh cô, nhìn xuống mặt bàn. “Ánh sáng đang tốt. Bắt đầu thôi.”
Buổi chụp không dài. Một đạo cụ, một người chụp, hai góc độ. Nhưng từng nhịp di chuyển của ánh sáng lại khiến Vy nhớ đến câu nói đêm qua: ‘Người chết có thể không ngủ yên, nhưng người sống phải biết cách thở.’
Cô điều chỉnh camera, lấy nét. Lúc ống kính bắt được phản chiếu trên ly, cô khẽ nói: “Em nghĩ… ánh sáng có trí nhớ. Nó biết từng đi qua ai.”
Anh nhìn cô, ánh nắng rọi lên khóe mắt. “Cô sợ sao?”
“Không.” Vy cười nhạt. “Vì em không phải người cũ của nó.”
Anh định nói gì đó, nhưng điện thoại rung. Anh xem nhanh, rồi khẽ cau mày. “Phòng Pháp chế vừa báo: file nội bộ bị sao chép lúc rạng sáng. IP là bên ngoài — nhưng đăng nhập bằng tài khoản nội bộ.”
“Là ai?”
“Chưa rõ.” Anh nhìn cô. “Có thể là người từng có quyền, hoặc… người được mượn quyền.”
Cô cảm giác gió lạnh lùa vào sau gáy. “Anh nghĩ Thịnh?”
“Không chỉ Thịnh,” anh nói. “Nhưng hắn là điểm nối. Ai đó đang tạo lớp sương, để chúng ta đi lạc trong chính ánh sáng mình dựng.”
Chín giờ sáng, cuộc họp khẩn được mở. Pháp chế, IT, Hạ, Quân và cô. Màn hình chiếu lên chuỗi log dài: những truy cập lạ, những gói dữ liệu được tải lúc 3:17 sáng. File bị sao chép: hồ sơ KOL và hình ảnh hậu trường – trong đó có cả ảnh chụp Vy khi thử ánh hôm qua.
“Chúng tôi đã khóa toàn bộ tài khoản phụ,” Hạ báo. “IP truy xuất lần cuối từ khu căn hộ Vela – cùng tòa nhà với Tổng, nhưng tầng 12.”
Lục Dương nhíu mày. “Tầng 12?”
“Căn hộ cho thuê dài hạn. Tên đăng ký: Lâm Tuấn, từng là nhân viên phòng PR. Bị sa thải năm ngoái vì bán thông tin.”
Quân bật thốt: “Không lẽ hắn quay lại?”
Hạ lạnh giọng: “Hắn dùng tài khoản cũ của ai đó. Rất có thể có người trong nội bộ giúp.”
Vy siết chặt bút. “Những bức ảnh đó… nếu bị tung ra?”
Hạ đáp ngay: “Không có yếu tố riêng tư, nhưng có thể bị cắt ghép, gán với tin về ‘ánh sáng của người cũ’. Họ đang tạo câu chuyện.”
Lục Dương im lặng rất lâu. Khi nói, giọng anh khàn hơn thường ngày: “Thu hồi toàn bộ ảnh gốc, lưu offline. Bất kỳ ai giữ bản sao mà không báo sẽ bị đình chỉ.”
“Rõ.”
Khi cuộc họp tan, Vy đứng dậy, gom giấy tờ. Anh vẫn ngồi, tay đan vào nhau, mắt nhìn trống không.
“Anh không sao chứ?” – cô hỏi khẽ.
“Không. Chỉ thấy mệt… vì ánh sáng từng là thứ tôi tin sạch nhất.”
Cô nhìn anh, rồi nói: “Ánh sáng vốn không sạch hay bẩn. Chỉ là người chụp nó chọn đứng ở đâu.”
Anh nhìn cô. Trong thoáng chốc, một vệt dịu nhẹ chạy qua ánh mắt lạnh.
Chiều, Vy nhận cuộc gọi từ số lạ.
“Cô Minh Vy? Tôi là An Nghi.”
Cô khựng. “Chị gọi cho tôi?”
“Tôi nhận thêm một file. Lần này không có ảnh, chỉ có dòng chữ: ‘Người đứng sau ánh sáng đã đổi vai.’ Tôi nghĩ cô nên biết.”
Vy cắn môi. “Chị nghĩ là ai?”
“Không biết. Nhưng kẻ này không nhắm vào tôi – mà vào các người. Cẩn thận.”
Khi cúp máy, Vy cảm thấy tim mình nặng như có đá. Cô bước nhanh ra hành lang, tìm đến tầng 28. Phòng Tổng đóng cửa. Hạ đứng canh, ra hiệu: “Tổng đang họp với Tập đoàn mẹ, đừng vào. Có chuyện gì?”
“Email mới. Của An Nghi.”
Hạ nhìn cô, nhận điện thoại, xem. Gương mặt vốn điềm đạm thoáng lạnh. “Thông điệp này… không gửi cho An Nghi. Gửi cho chúng ta, qua cô ấy.”
“Ý chị là…?”
“Là kẻ đó muốn chúng ta biết hắn còn ở đây.”
Tối. Thành phố lên đèn. Vy không về nhà mà ghé công viên ven sông. Cô ngồi trên ghế đá, mở lại bức ảnh ly nước. Lần này, cô nhìn kỹ – phản chiếu trong ly, phía xa, mờ mờ có một bóng người. Lúc chụp, cô chắc chắn chỉ có mình và Lục Dương.
Cô phóng to. Bóng ấy đứng sau cửa kính, dáng cao, nghiêng đầu. Rõ ràng là người đàn ông, nhưng khuôn mặt bị ánh nắng làm mờ.
Tay cô run nhẹ. Tin nhắn đến: “Tôi thấy cô rồi.”
Cô lập tức gọi cho Hạ.
“Gửi ảnh và tin nhắn cho tôi,” Hạ nói nhanh. “Không trả lời. Tôi định vị nguồn.”
“Chị nghĩ là hắn đang ở gần?”
“Có thể. Nhưng đừng sợ. Càng lúc hắn càng lộ. Khi người ta muốn được thấy, họ sẽ để lại bóng.”
Vy nhìn quanh. Bờ sông thưa người, ánh đèn vàng rọi xuống mặt nước rung rinh. Cô hít sâu, cố giữ nhịp tim.
Một lúc sau, Hạ gọi lại: “Nguồn ở bán kính 500m quanh cô. Có thể từ một thiết bị di động. Tôi đang cho người đến.”
Vy quay đầu. Ở bờ đối diện, có ai đó mặc áo khoác đen, đội mũ, đang đứng. Cô không thấy rõ mặt, chỉ thấy ánh lửa từ điếu thuốc đỏ lên rồi tắt.
Một giọng nói phía sau lưng:
“Đừng quay lại.”
Cô đứng sững. Giọng trầm, quen thuộc.
“Lục Dương?”
“Ừ.” Anh bước ra từ bóng cây, áo khoác sẫm, ánh mắt nghiêm. “Tôi đoán cô sẽ đến đây. Tôi theo dõi từ lúc rời tòa nhà.”
“Anh… biết hắn ở đây?”
“Biết.” Anh nhìn sang bờ đối diện. “Nhưng chưa đủ gần để bắt. Hắn muốn tôi nhìn thấy.”
“Vì sao?”
“Vì hắn nghĩ tôi sợ ánh sáng giống nhau.” Anh nhìn xuống mặt nước, giọng thấp đi: “Nhưng hắn sai. Cái chết của Linh An không làm tôi sợ ánh sáng. Nó chỉ khiến tôi sợ bóng người đứng sau máy ảnh.”
Gió thổi, mang theo mùi cỏ ẩm. Vy nói nhỏ: “Anh có bao giờ nghĩ… kẻ gửi tin nhắn không nhắm vào anh, mà vào em?”
Anh quay sang. “Nếu hắn làm thế, thì hắn vừa phạm sai lầm lớn nhất.”
“Vì sao?”
“Vì cô không phải người để bị đe dọa.”
Cô nhìn anh, cười khẽ. “Anh tin vậy sao?”
“Ừ.” Anh khẽ gật. “Cô biết thở, và biết im. Hắn thì không.”
Tiếng điện thoại Hạ vang trong tai anh. Anh nghe vài câu, rồi dập máy. “Tín hiệu mất. Hắn rời khu vực.”
Vy ngẩng nhìn. Bờ đối diện chỉ còn gió và bóng cây. Điếu thuốc đỏ kia tắt hẳn.
Trên đường về, xe chạy im lặng. Thành phố đêm như cuộn vào chính nó. Lục Dương lái, Vy ngồi cạnh, hai tay đan vào nhau.
“Ngày mai,” anh nói, mắt không rời đường, “chúng ta tạm dừng chiến dịch. Mọi dữ liệu chuyển sang máy chủ nội bộ. Cô làm việc cùng Hạ, đừng để file nào lên cloud.”
“Rõ.”
“Và,” anh nói thêm, “đừng đến một mình bất kỳ nơi nào không có ánh sáng.”
“Em tưởng anh thích bóng tối.”
“Không,” anh đáp. “Tôi chỉ ở đó để biết ánh sáng quý đến mức nào.”
Vy nhìn nghiêng. Ánh đèn xe lướt qua mặt anh – mệt mỏi, nhưng kiên định. Cô biết, đằng sau vẻ lạnh ấy, anh đang chống lại điều gì đó lớn hơn một chiến dịch: một ký ức chưa khép lại.
Xe dừng trước căn hộ cô. Anh không tắt máy. “Cô có khóa cửa sổ phòng ngủ không?”
“Có.”
“Khóa kỹ.” Anh nhìn ra xa. “Và nếu có tin nhắn lạ, gửi cho Hạ trước khi đọc.”
“Anh nghĩ hắn vẫn quanh đây?”
“Ừ.” Anh nhìn thẳng vào cô. “Nhưng để hắn đến gần cũng tốt. Ánh sáng càng gần, bóng càng rõ.”
Cô gật. Trước khi bước xuống, cô nói: “Anh… từng hỏi vì sao em được chọn. Có lẽ vì em không sợ nhìn vào bóng tối của người khác.”
Anh khẽ cười. “Có lẽ.” Rồi thêm: “Nhưng cũng đừng quên, đôi khi bóng tối biết nhìn lại.”
Cô bước ra, khép cửa. Tiếng động cơ lùi dần. Phía xa, sấm nhỏ rung lên – báo hiệu một cơn mưa khác sắp đến.
Trong căn hộ, Vy mở máy tính. Tin nhắn mới bật lên – nhưng không từ số lạ, mà từ địa chỉ nội bộ công ty:
“Nếu cô muốn biết ai đang đứng sau ánh sáng, hãy nhìn vào ảnh ly nước của mình lần nữa.”
Cô phóng to. Lần này, bóng người phản chiếu rõ hơn. Và điều khiến tim cô ngừng lại một nhịp — đó không phải là Thịnh, không phải ai ngoài. Đó là một dáng nữ, tóc búi, đeo khuyên tai nhỏ.
Giống hệt… An Nghi.