Bức ảnh phóng to trên màn hình laptop khiến tim Minh Vy đập mạnh từng nhịp. Bóng người nữ mờ trong ly nước — khuyên tai sáng như một dấu chấm nhỏ giữa vùng phản chiếu. Cô không cần ai nói, cũng nhận ra đó là ai. An Nghi.
Nhưng làm sao có thể? Buổi chụp hôm đó chỉ có cô và Lục Dương. Anh đứng phía trước, còn bóng này ở phía sau, cách máy ảnh chưa đầy ba mét. Cô nhớ lúc đó… cửa kính phía sau khép kín.
“Không thể nào,” Vy lẩm bẩm, rồi phóng to thêm. Trong góc ảnh, có một chi tiết mờ khác — đường viền chiếc điện thoại, ánh đèn đỏ nhỏ của camera. Ai đó đã ghi hình lại toàn bộ buổi chụp.
Điện thoại cô rung. Tin nhắn từ Hạ:
“Không ra khỏi nhà. Chúng tôi đang kiểm tra camera tầng căn hộ cô.”
Cô gõ lại nhanh:
“Ảnh ly nước bị chèn thêm bóng. Có thể là video ghi lại.”
Hạ đáp sau một phút:
“Xác nhận: có người đăng nhập thang máy tầng 12 tòa bên cạnh cùng lúc cô chụp sáng hôm qua. Thiết bị cầm tay có thể dùng để phản chiếu qua kính. Đừng tắt mạng.”
Vy nuốt nước bọt, rời khỏi bàn, kéo rèm. Căn phòng chìm trong ánh sáng xanh nhạt. Bên ngoài, trời vẫn nắng nhưng lạnh. Trong đầu cô, hàng loạt câu hỏi va vào nhau: An Nghi là người gửi? Hay ai đó đang lợi dụng hình ảnh của cô ấy để gây nhiễu?
Một tiếng “ting” khẽ vang. Cửa thang máy ở hành lang mở. Vy bước ra, nín thở. Nhưng người đi ra chỉ là nhân viên giao hàng, mang túi tài liệu cho tầng trên. Cô mím môi quay lại phòng, đóng chặt cửa, rồi ngồi xuống.
Đúng lúc ấy, chuông video call bật sáng. Tên hiển thị: Lục Dương.
Cô bấm nhận. Màn hình hiện gương mặt anh — ánh sáng từ văn phòng hắt lên nửa mặt, giọng anh trầm và gấp:
“Cô đang ở nhà?”
“Vâng.”
“Tốt. Có chuyện này tôi cần cô thấy.”
Anh chia sẻ màn hình. Một bức ảnh hiện lên — cùng khung cảnh ly nước, cùng góc ánh sáng, nhưng chụp ba năm trước. Và trong ảnh là Linh An.
“Đây là ảnh cuối cùng cô ấy chụp trước khi mất,” anh nói. “Tôi chưa từng công khai. Ảnh này chỉ có hai bản — một tôi giữ, một An Nghi giữ. Cô hiểu điều này nghĩa là gì chứ?”
Vy im. Cổ họng khô lại. “Nghĩa là… có ai đó đang dùng ảnh cũ để tạo trùng lặp.”
“Không chỉ thế.” Anh phóng to góc bên trái — có ký hiệu nhỏ, một dải watermark gần như vô hình: LNGA-0216. Anh chỉ ra: “Đây là mã lưu trữ nội bộ tạp chí của An Nghi. Cô ấy không thể vô tình làm lộ.”
Vy nhíu mày. “Anh nghĩ chị ấy dính líu?”
“Tôi không chắc.” Anh dựa lưng vào ghế, ánh mắt mệt mỏi. “An Nghi từng nói sẽ không tha thứ nếu ai dùng hình ảnh Linh An vì mục đích thương mại. Nhưng nếu cô ấy bị ai đó ép — hoặc tin rằng tôi đã phản bội ký ức ấy — thì mọi chuyện khác.”
Một thoáng im lặng kéo dài giữa hai đầu màn hình.
Vy nói nhỏ: “Nếu chị ấy muốn trả thù anh, tại sao lại kéo em vào?”
“Vì cô là ánh sáng trùng lặp.” Anh nhìn thẳng. “Cô mang cùng góc nhìn, cùng phản chiếu. Và có lẽ… cô ấy nghĩ tôi đang thay thế.”
Chiều hôm đó, Hạ đến căn hộ của Vy. Cô mặc đồ thường, tay cầm laptop. “Tôi phát hiện một luồng tín hiệu lạ từ tầng 12. Thiết bị cầm tay ấy không chỉ ghi hình — nó truyền trực tiếp về một máy chủ tạm đặt ở Đà Nẵng. Và kẻ đăng ký máy chủ ấy dùng tên giả: Lâm Tuấn.”
Vy ngẩng lên. “Lại là hắn?”
“Có thể hắn đang làm việc cho ai đó.”
Hạ mở laptop, chỉ vào một đoạn mã: “Nhìn chỗ này. Khi hắn gửi ảnh ‘bóng người’ cho cô, hắn gắn kèm một đoạn metadata: A.N_Proxy. Tức là hình ảnh qua trung gian tên viết tắt ‘A.N’. Rất có thể là ‘An Nghi’ — hoặc một người giả mạo cô ấy.”
Vy thấy tim mình dội mạnh. “Nếu là giả mạo, mục đích là gì?”
“Đánh vào tâm lý.” Hạ khép máy, nhìn cô. “Hắn muốn cô và Tổng nghi ngờ An Nghi. Khi hai bên đối đầu, hắn chỉ việc tung phần còn lại ra ngoài.”
“Phần còn lại?”
“Những cảnh hậu trường có cô. Cảnh anh ta cắt ghép, gán mối quan hệ ‘tình – quyền – ký ức’. Nó đủ để biến chiến dịch ‘Hơi ấm’ thành trò cười.”
Vy ngồi phịch xuống ghế. “Nếu hắn phát tán—”
“Chúng tôi đang phong tỏa. Nhưng cô phải chuẩn bị.” Hạ nói nhỏ: “Khi anh ta tấn công truyền thông, người đầu tiên bị soi là cô. Hãy bình tĩnh, vì im lặng đúng lúc là sức mạnh.”
Tối, Vy nhận được tin nhắn: “Nếu cô muốn giữ mình, hãy đến nơi ánh sáng khởi đầu. 9 giờ. Một mình.”
Cô không cần hỏi nơi đó là đâu — bãi đỗ tầng hầm, nơi tấm ảnh đầu tiên được chụp.
Cô gửi tin cho Hạ, nhưng không nhận được phản hồi ngay. Sau vài giây đắn đo, Vy khoác áo, cầm điện thoại, rời nhà.
Khi cô xuống tầng hầm, bóng tối bao trùm. Đèn cảm ứng chớp nháy, phản chiếu trên mặt sàn lạnh. Cô bước từng bước chậm, mùi xăng dầu trộn với mùi kim loại ẩm.
Ở góc xa, một bóng người đứng dựa vào cột. Áo khoác đen, mũ trùm đầu.
“Lâm Tuấn?” Vy hỏi, giọng vẫn bình tĩnh.
Kẻ đó bật cười khàn. “Thông minh đấy, cô Vy. Nhưng tôi không đến để đe dọa.”
“Anh muốn gì?”
“Hợp tác.”
Cô nhếch môi. “Hợp tác kiểu gì?”
“Hợp tác để cứu bản thân cô khỏi tay họ.”
“‘Họ’ là ai?”
“Lục Dương và An Nghi. Hai kẻ đều đang dùng cô cho mục đích riêng.”
Vy cười nhạt. “Anh nói như biết hết mọi chuyện.”
“Tôi biết đủ.” Hắn tiến lại, trong tay cầm một USB. “Trong này có đoạn video Linh An quay trước khi chết. Cô ấy nói về ‘ánh sáng’ và ‘người phản chiếu’. Nếu cô xem, cô sẽ hiểu: cái chết đó không ngẫu nhiên.”
Vy lùi lại một bước. “Anh muốn tôi làm gì để đổi lấy?”
“Giúp tôi đưa sự thật ra ngoài. Đừng để Lục Dương tiếp tục dựng nên hình ảnh ‘người đàn ông vô tội’. Cô chỉ cần xuất hiện trong một buổi phỏng vấn, nói rằng ánh sáng của chiến dịch được lấy cảm hứng từ Linh An. Phần còn lại, tôi lo.”
Cô im. Tim cô đập dồn, nhưng ánh mắt vẫn không dao động. “Và nếu tôi từ chối?”
Hắn cười, rút điện thoại. “Thì cô sẽ thấy đoạn clip này trên mạng sáng mai.”
Trước khi cô kịp phản ứng, tiếng giày vang lên từ phía sau. Giọng Lục Dương cất lên, lạnh như kim loại:
“Cứ thử.”
Hai người quay đầu. Anh bước ra từ bóng tối, ánh đèn phản chiếu trên vai áo. Phía xa, Hạ cùng hai bảo vệ tiến đến. Lâm Tuấn chửi nhỏ, định bỏ chạy, nhưng Hạ nhanh hơn – cô rút súng điện, bắn trúng vai hắn. Hắn ngã xuống, USB rơi lăn trên sàn.
Lục Dương cúi nhặt, mắt lạnh. “Anh chơi trò với sai người rồi.”
Nửa đêm, trong phòng họp tạm. USB được cắm vào laptop. Màn hình hiện lên một đoạn video cũ, ngày tháng ba năm trước. Hình ảnh run rẩy, ánh nắng chiếu qua cửa sổ — Linh An ngồi trên sàn, tóc xõa, giọng mệt mỏi:
“Nếu có ai tìm thấy đoạn này, có lẽ tôi đã không còn. Tôi không trách anh ấy. Nhưng ánh sáng anh ấy tạo ra… đã lấy đi của tôi quá nhiều. Nếu một ngày, ánh sáng ấy phản chiếu vào ai khác — hãy hỏi vì sao nó không chiếu vào tôi nữa.”
Video dừng, chỉ còn tiếng tĩnh điện.
Vy thấy cổ họng nghẹn lại. Lục Dương không nói, chỉ nhìn trân trân vào màn hình. Gương mặt anh cứng như đá. Hạ khẽ tắt file, rút USB.
“Đây là thứ hắn định tung ra,” cô nói. “Cắt nửa đầu, bỏ đoạn ‘tôi không trách anh ấy’, giữ lại phần cuối. Nếu lan truyền, công chúng sẽ nghĩ anh lợi dụng ký ức người đã mất để kiếm tiền.”
“Chúng ta có thể phản công,” Vy nói, giọng nhỏ nhưng chắc. “Công bố bản gốc, nói rõ đây là bằng chứng bị cắt ghép.”
“Không,” Lục Dương khàn giọng. “Làm thế, ta sẽ kéo tên cô ấy trở lại ánh sáng. Cô ấy xứng đáng được yên.”
Anh đứng dậy, đi ra cửa. Hạ nhìn Vy, ra hiệu đừng theo. Nhưng Vy vẫn đứng lên.
Cô ra ban công, nơi anh đang tựa vào lan can. Gió đêm thổi làm vạt áo anh rung khẽ.
“Anh không cần tự gánh hết,” cô nói.
Anh quay lại. “Tôi đã tạo ra chiến dịch này. Nếu có ai phải trả giá, là tôi.”
“Không,” Vy đáp. “Nếu anh để họ định nghĩa lại ánh sáng, họ sẽ thắng.”
Anh nhìn cô rất lâu. “Cô không sợ bị kéo vào?”
“Em không sợ ánh sáng, anh nhớ chứ?”
Một nụ cười mỏi mệt thoáng qua nơi khóe môi anh. Anh gật nhẹ. “Được. Ngày mai, cô sẽ cùng tôi công bố bản thật — nhưng theo cách khác.”
“Cách nào?”
“Ta sẽ để chính ánh sáng nói.”
Gió đêm quẩn quanh. Xa xa, thành phố như những mảnh thủy tinh phản chiếu. Trong mắt Vy, có ánh sáng – không chói, không lạnh, chỉ đủ để thấy người đàn ông trước mặt đã thôi trốn bóng tối.