Buổi sáng hôm sau, bầu trời phủ một lớp sương mỏng. Thành phố vẫn ồn ào như thể đêm qua chưa từng có gì xảy ra. Nhưng trong lòng Minh Vy, thứ yên tĩnh kỳ lạ lại đang lan rộng — kiểu yên tĩnh trước khi sóng tràn vào bờ.
Trên đường đến trụ sở, điện thoại cô liên tục hiện tin nhắn từ các kênh báo chí, truyền thông:
“Đoạn video Linh An rò rỉ, nghi liên quan đến chiến dịch ‘Hơi ấm’ của Trần Phát.”
“Ánh sáng và ký ức: chiến dịch marketing hay thông điệp của một kẻ phản bội?”
Hạ gọi đến, giọng dứt khoát:
“Cứ đi làm bình thường. Không trả lời phóng viên. Tổng đã chuẩn bị sẵn buổi công bố lúc mười giờ. Cô và Quân lên tầng 28 trước giờ.”
Vy đáp gọn: “Rõ.”
Cô bước vào tòa nhà, cảm nhận được những ánh nhìn vội vàng né tránh. Mấy đồng nghiệp trong phòng marketing thì thầm khi cô đi qua, nhưng không ai dám hỏi thẳng. Cô vẫn giữ nhịp thở đều, tự nhủ: Đứng thẳng, đừng ồn.
Thang máy mở. Tầng 28, cửa phòng Tổng hé mở sẵn. Bên trong, Lục Dương đang đứng trước màn hình lớn, áo sơ mi trắng, tay cầm remote. Trên bàn là bản in những bài báo mới nhất. Anh ngẩng lên khi Vy bước vào.
“Báo chí vào cuộc nhanh hơn tôi tưởng,” anh nói.
“Người ta thích máu hơn ánh sáng,” Vy khẽ đáp.
Anh gật, không cười. “Cô sẵn sàng chưa?”
“Em nghĩ rồi. Hôm nay, chúng ta không cần thanh minh. Chỉ cần để ánh sáng tự kể chuyện.”
Anh nhìn cô, ánh mắt như chứa một tia nhẹ nhõm thoáng qua. “Cô đúng. Tôi đã sống quá lâu trong bóng của lời người khác. Đã đến lúc để chính ánh sáng lên tiếng.”
Mười giờ đúng, phòng họp lớn tầng 28 mở cửa cho báo chí. Ánh sáng từ trần rọi xuống dàn micro. Lục Dương bước lên bục, sau lưng là màn hình lớn hiển thị dòng chữ: “HƠI ẤM – PHIÊN BẢN THẬT.”
Các phóng viên lao vào chụp hình. Vy ngồi phía dưới, bên cạnh Hạ. Tay cô nắm chặt bìa kẹp, nhưng ánh mắt không tránh.
Lục Dương mở đầu:
“Trước hết, tôi muốn cảm ơn những ai đã quan tâm đến chiến dịch này. Và cảm ơn cả những câu hỏi khó — vì nhờ chúng, chúng tôi có cơ hội làm rõ một sự thật.”
Anh ra hiệu. Hạ bật video. Không phải đoạn bị cắt ghép đêm qua, mà là bản gốc — nguyên vẹn, không chỉnh sửa. Linh An trong khung hình, khuôn mặt dịu, giọng nói yếu nhưng sáng:
“Nếu có ai tìm thấy đoạn này, có lẽ tôi đã không còn. Tôi không trách anh ấy. Ánh sáng anh ấy tạo ra từng cứu tôi, dù chỉ trong một khoảnh khắc. Nếu một ngày, ánh sáng ấy phản chiếu vào ai khác — hãy để người đó sống thay tôi.”
Cả phòng lặng đi. Tiếng gió máy lạnh hòa với tiếng máy ảnh lách tách. Lục Dương không nói, chỉ đứng nhìn màn hình.
Anh tiếp:
“Đó là đoạn video cuối cùng của Linh An. Tôi chưa từng công bố, vì tôi nghĩ mình không có quyền. Nhưng khi ánh sáng bị bóp méo thành vũ khí, tôi biết, cô ấy sẽ không muốn tôi im.”
Một phóng viên đứng dậy: “Tổng giám đốc, ông có xác nhận đây là bản gốc?”
Hạ đáp thay: “Chúng tôi có chứng nhận mã thời gian và metadata lưu trữ trong ổ cứng gốc của Linh An. Bản video bị phát tán đêm qua là phiên bản giả mạo.”
Tiếng bàn tán nhỏ lan khắp phòng. Một người khác hỏi: “Còn cô gái trong bức ảnh ly nước gần đây — có liên quan gì đến người đã khuất?”
Lục Dương nhìn về phía Vy. Anh không tránh câu hỏi:
“Đúng, người chụp bức ảnh là cô Minh Vy. Nhưng cô ấy không thay thế ai cả. Ánh sáng trong ảnh của cô ấy không phải để nhắc lại quá khứ, mà để nhắc tôi — rằng ký ức chỉ đáng được giữ khi người sống vẫn tiếp tục thở.”
Vy thấy tim mình nhói nhẹ. Trong giây lát, mọi ánh nhìn đều hướng về phía cô. Nhưng không còn ác ý, chỉ là sự tò mò, pha lẫn chút cảm thông.
Một giọng nữ vang lên từ cuối phòng:
“Vậy còn tôi, Tổng giám đốc, ông có nghĩ tôi là người bóp méo ánh sáng đó không?”
Cả khán phòng quay lại. An Nghi đang đứng ở cửa, dáng cao, áo đen, ánh mắt thẳng. Cô không né tránh máy ảnh, thậm chí còn mỉm cười nhẹ.
Lục Dương đáp, bình tĩnh:
“Tôi không nghĩ thế. Tôi nghĩ có ai đó muốn cả tôi và cô đều tin điều đó.”
An Nghi bước lên, giọng trầm:
“Có vẻ tôi bị lợi dụng. Nhưng ông cũng không hoàn toàn vô tội. Ông đã để Linh An chết trong cô độc.”
Tiếng máy chụp vang lên liên hồi. Vy muốn đứng dậy, nhưng Hạ đặt tay lên vai cô — ra hiệu đừng can thiệp.
Lục Dương không phản bác. Anh chỉ nói:
“Có lẽ cô nói đúng. Nhưng tôi không để ai khác viết lại câu chuyện của cô ấy nữa.”
An Nghi im một lát. Rồi cô quay sang Vy:
“Còn cô. Cô có biết mình đang sống trong thứ ánh sáng nào không?”
Vy nhìn thẳng. “Em biết. Nó không thuộc về ai cả. Em chỉ giữ cho nó không bị tắt.”
Không khí đặc quánh. Rồi, như có ai cắt sợi dây vô hình, An Nghi buông một nụ cười nhạt:
“Vậy tốt. Vì có lẽ Linh An cũng mong điều đó.”
Cô quay đi, không ai ngăn. Cánh cửa khép lại, để lại dư âm kỳ lạ — không phải hận thù, mà là nỗi buồn đã tìm được chỗ nghỉ.
Buổi công bố kết thúc. Tin tức lan khắp mạng chỉ sau một giờ:
“Trần Phát công bố bản thật: Linh An được minh oan.”
“Người đứng sau ánh sáng – sự thật không ai ngờ.”
Phần lớn bình luận chuyển hướng ủng hộ. Một vài người vẫn hoài nghi, nhưng không còn ai nói về “bản 1.8 tỷ” hay “chiến dịch dối trá.”
Buổi chiều, Vy ngồi bên cửa kính tầng 28. Ánh nắng nghiêng qua ly cà phê trên bàn, vẽ nên dải sáng mảnh. Cô cầm máy ảnh, bật màn hình. Tấm hình sáng qua vẫn ở đó — ly nước, ánh nắng, và khoảng trống phía sau. Không còn bóng người nào nữa.
“Không có gì đáng sợ hơn việc ánh sáng quay lưng,” cô khẽ nói.
“Tôi lại thấy đáng sợ hơn khi nó soi ra những điều thật,” giọng Lục Dương vang phía sau.
Cô quay lại. Anh đứng dựa vào khung kính, áo vest cởi ra, gương mặt vẫn mệt nhưng nhẹ hơn.
“Anh không đi họp tiếp à?”
“Tôi hủy rồi. Hôm nay đủ ồn rồi.” Anh mỉm cười, hiếm hoi. “Cô làm tốt.”
“Em chỉ nói điều đúng.”
“Đôi khi, nói điều đúng lại là việc khó nhất.”
Cô cười nhẹ, ngón tay lướt qua viền ly nước. “Anh có hối hận không? Vì đã công bố?”
“Không.” Anh nhìn ra thành phố. “Tôi hối hận vì đã im quá lâu.”
Họ im lặng một lúc. Gió từ máy lạnh phả nhẹ qua, mang theo hương cà phê.
“Còn An Nghi?” Vy hỏi.
“Cô ấy rời đi. Đã gửi tin nhắn.” Anh lấy điện thoại, mở ra. Dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn:
‘Ánh sáng không thuộc về ai. Nhưng cảm ơn vì đã để nó thật trở lại.’
Vy khẽ gật. “Chị ấy hiểu rồi.”
“Ừ.”
Anh bước lại gần, đặt tay lên bàn. “Cô có biết vì sao tôi để cô ở lại trong dự án này không?”
“Vì em mắc lỗi?” Cô cười khẽ.
“Không,” anh đáp, mắt nhìn sâu. “Vì cô dám nhìn vào lỗi mà không né.”
Khoảnh khắc đó, khoảng cách giữa họ như chỉ còn bằng hơi thở. Ánh sáng trượt qua mép bàn, dừng lại ở viền mắt anh. Cả hai im lặng. Không cần lời nào, chỉ có nhịp tim hòa cùng âm thanh của thành phố phía ngoài.
Buổi tối, Vy rời tòa nhà muộn. Đường phố phản chiếu ánh đèn đỏ vàng lấp lánh trên mặt nước. Điện thoại rung — tin nhắn từ Hạ:
“Lâm Tuấn đã khai. Người thuê hắn là một nhân vật truyền thông lớn, muốn hạ Trần Phát để giành hợp đồng độc quyền. An Nghi không liên quan.”
Cô mỉm cười, thở ra nhẹ nhõm. Bầu trời trên cao rải đầy sao.
Cô gửi lại:
“Cảm ơn chị. Có lẽ cuối cùng, ánh sáng cũng thắng.”
Hạ nhắn lại ngay:
“Ánh sáng không thắng. Nó chỉ chiếu đến nơi đủ dũng cảm đứng yên.”
Vy cất điện thoại, nhìn về phía toà nhà Trần Phát. Ở tầng cao nhất, một khung cửa vẫn sáng. Cô biết, Lục Dương vẫn chưa rời văn phòng. Anh có thói quen ở lại đến khuya, khi thành phố chỉ còn tiếng máy điều hòa.
Cô mỉm cười, khẽ nói với chính mình:
“Người ta thường nói bóng đêm là nơi nguy hiểm. Nhưng đôi khi, chính nơi đó mới giữ được những người thật.”
Cô quay lưng, bước đi. Dòng người hoà vào nhau, ồn ào nhưng ấm. Ánh sáng của biển hiệu, của xe cộ, của hàng quán… tất cả đan vào nhau, không cần ai làm chủ.
Và ở một nơi nào đó, có thể trong khung kính tầng 28, Lục Dương đang nhìn xuống — thấy cô gái nhỏ bước đi giữa biển người, dáng thẳng, không sợ, không ồn.
Ánh sáng của anh — lần đầu tiên sau nhiều năm — không còn phản chiếu một ký ức đã chết, mà là một người đang sống.