Ngày hôm sau, ánh nắng dịu dàng len qua cửa kính tòa nhà Sapphire Tower, chiếu lên những dãy bàn làm việc hiện đại. Thẩm Kiều bước vào văn phòng, bước chân tự tin, ánh mắt vẫn lạnh lùng như mọi khi. Nhưng trong lòng cô vẫn còn ám ảnh bởi ánh mắt của Lâm Trạch tối hôm qua. Sự tò mò khó tả khiến cô vừa bực vừa thích.
Một cuộc họp dự án được lên lịch. Lâm Trạch xuất hiện đúng giờ, dáng người cao lớn, bước vào phòng họp như một vị tướng bước lên chiến trường. Anh mặc vest màu đen, áo sơ mi trắng cài khuy cổ cẩn thận, ánh mắt sắc bén như luôn soi thấu mọi chi tiết.
“Bắt đầu thôi,” anh nói, giọng trầm lạnh nhưng đủ khiến cả phòng họp im lặng.
Thẩm Kiều đặt tập hồ sơ trước mặt, mắt thẳng vào anh: “Hãy trình bày vấn đề trước. Tôi muốn nghe quan điểm của anh.”
Lâm Trạch gật đầu, rồi bắt đầu: “Dự án này sẽ cải thiện điều kiện sống cho khu dân cư phía Tây thành phố. Nhưng nếu không quản lý chặt chẽ, sẽ dẫn đến thất thoát ngân sách và những rủi ro pháp lý nghiêm trọng.”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Điều đó là hiển nhiên. Nhưng nếu cứ lo sợ quá nhiều, dự án sẽ bị trì hoãn vô ích. Tôi muốn biết cách anh xử lý rủi ro, thay vì cảnh báo chung chung.”
Anh dừng lại, nhìn cô. “Cô nghĩ mình đã nắm được toàn bộ vấn đề?”
Cô mỉm cười nhẹ, ánh mắt sắc bén: “Tôi nghĩ mình đủ khả năng để làm việc này, hơn là đứng nghe anh chỉ trích.”
Lâm Trạch nheo mắt, giọng trầm hẳn: “Chúng ta không ở đây để tranh luận ai đúng ai sai. Tôi chỉ muốn mọi việc hoàn hảo.”
Thẩm Kiều hít một hơi sâu, rồi đáp: “Vậy chúng ta hãy làm việc cùng nhau. Nhưng nếu anh muốn kiểm soát tôi, tôi sẽ không dễ dàng chịu đâu.”
Không khí căng thẳng. Những đồng nghiệp xung quanh nhìn họ, không ai dám xen vào. Xung đột giữa hai người không chỉ về công việc mà còn là cuộc đối đầu của hai cá tính mạnh mẽ, một lạnh lùng, một kiêu ngạo.
Sau vài giờ họp, Lâm Trạch đề nghị đi khảo sát thực địa. Thẩm Kiều không từ chối. Cô mặc áo vest thanh lịch, quần tây đen, đi giày cao gót – vừa chuyên nghiệp vừa quyến rũ.
Khi đến khu vực dự án, nơi những ngôi nhà cũ nát nằm san sát, bụi bay mù mịt, Thẩm Kiều và Lâm Trạch bắt đầu đi kiểm tra từng hạng mục.
“Cô thấy không? Đây là vấn đề lớn nhất. Nếu không xử lý ngay, dự án sẽ thất bại,” Lâm Trạch chỉ vào một khu đất sụt lún, giọng nghiêm trọng.
Thẩm Kiều bước lại gần, nghiêng người quan sát. “Anh đang lo quá. Vấn đề này có thể xử lý bằng giải pháp gia cố nền đất và giám sát liên tục. Không quá khó.”
Anh nhíu mày, không hài lòng: “Cô nói dễ dàng, nhưng thực tế phức tạp hơn cô tưởng.”
“Anh có muốn tôi chứng minh không?” Thẩm Kiều thách thức, ánh mắt lấp lánh quyết tâm.
Lâm Trạch cười khẽ, ánh mắt vừa lạnh vừa thích thú: “Tôi thích cô dám thách thức tôi như vậy.”
Nhưng khi họ chuẩn bị xuống nền đất để kiểm tra, Thẩm Kiều suýt trượt chân do bùn lầy. Lâm Trạch kịp thời nắm lấy tay cô, kéo cô đứng vững. Khoảnh khắc hai người gần nhau, khoảng cách chỉ còn vài chục centimet, khiến trái tim cả hai đều nhói lên.
“Cẩn thận một chút,” anh nói, giọng trầm ấm.
Thẩm Kiều hơi đỏ mặt, rút tay ra: “Tôi không cần ai giữ.”
Anh nhíu mày, ánh mắt vừa nghiêm vừa tò mò: “Vậy sao cô lại đứng gần tôi như vậy?”
Cô trợn mắt: “Tôi đứng chỗ tôi muốn!”
Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng bật cười, một tiếng cười ngắn nhưng đủ để xóa đi phần nào căng thẳng trước đó. Sự va chạm đầu tiên không chỉ là xung đột công việc, mà còn khơi gợi cảm xúc lạ lùng, khiến cả hai không nhận ra mình đang bị cuốn vào nhau.
Về đến văn phòng, hai người tiếp tục phân tích dữ liệu dự án. Thẩm Kiều phát hiện một số điểm rủi ro mà Lâm Trạch chưa nắm: “Anh có thấy chỗ này chưa? Nếu bỏ qua, sẽ ảnh hưởng đến ngân sách và tiến độ.”
Anh nhìn cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thán phục: “Cô thật sự tinh mắt.”
“Anh cũng nên tin tưởng người hợp tác của mình một chút,” cô đáp, giọng thách thức.
Anh cười, nhưng không nói gì thêm. Ánh mắt anh theo dõi từng bước đi của cô, không giấu được sự quan tâm. Thẩm Kiều, dù cố gắng tỏ ra bình tĩnh, vẫn cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn.
Buổi chiều, một sự cố bất ngờ xảy ra. Một nhóm nhân viên phụ trách vật tư thông báo rằng một số nguyên vật liệu quan trọng bị thiếu, nếu không giải quyết kịp thời sẽ ảnh hưởng tiến độ.
Thẩm Kiều ngay lập tức xắn tay áo, gọi điện cho các nhà cung cấp, kiểm tra kho hàng. Lâm Trạch đứng bên cạnh, quan sát, đôi mắt lộ vẻ ấn tượng: “Cô thật sự quyết đoán.”
Cô đáp lại bằng một ánh mắt sắc bén: “Anh cũng nên làm gì đi chứ, chỉ đứng đó quan sát thì ai cũng làm được.”
Anh hơi nhíu mày, rồi bước vào điều phối, ra lệnh cho nhân viên xử lý ngay lập tức. Khoảnh khắc hai người phối hợp ăn ý, sự căng thẳng ban đầu dần nhường chỗ cho sự tôn trọng lẫn nhau.
Khi mọi việc ổn thỏa, trời đã tối. Thẩm Kiều định rời đi thì Lâm Trạch gọi: “Cô đi đâu?”
“Về nhà,” cô đáp, giọng khẽ căng thẳng.
Anh tiến lại gần, giọng trầm: “Tôi muốn đi cùng cô. Có một vài việc cần trao đổi thêm.”
Cô hơi ngạc nhiên, nhưng không từ chối. Họ đi bộ ra bãi đậu xe, ánh đèn vàng rực chiếu lên hai con người đang bước song song, nhưng ánh mắt không rời nhau.
“Anh luôn muốn kiểm soát tôi à?” cô hỏi, giọng vừa bực vừa tò mò.
Anh cười khẽ: “Không phải kiểm soát, mà là… muốn hiểu cô hơn.”
Cô nhìn anh, tim đập nhanh, vừa tức vừa thích. “Thật sao?”
Anh không trả lời ngay, chỉ đưa tay nhắc cô cẩn thận khi bước qua vũng nước. Khoảnh khắc gần gũi ấy khiến Thẩm Kiều nhận ra một điều: cô đang dần bị cuốn hút vào người đàn ông này, dù cô không muốn thừa nhận.
Trên đường về, họ im lặng nhưng không cảm thấy khó chịu. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều là thông điệp không lời, đánh thức những rung động chưa từng có trong trái tim cả hai.
Về đến căn hộ, Thẩm Kiều đứng trước cửa, quay lại nhìn Lâm Trạch: “Cảm ơn… vì hôm nay.”
Anh nhíu mày, ánh mắt sâu: “Chỉ là hợp tác thôi. Nhưng… cô thật sự khác với những người tôi từng gặp.”
Thẩm Kiều cười khẽ, hơi đỏ mặt, rồi bước vào nhà. Trái tim cô vẫn loạn nhịp.
Và trong bóng đêm thành phố, hai con người với cá tính mạnh mẽ, kiêu ngạo nhưng thông minh, vừa trải qua những va chạm đầu tiên, nơi mà cãi nhau, thách thức nhau lại chính là cách họ dần hiểu và bị cuốn hút vào nhau.
Đêm đó, cả hai đều không ngủ sớm. Thẩm Kiều suy nghĩ về Lâm Trạch, về ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy tò mò, về cách anh quan sát và phối hợp công việc. Còn Lâm Trạch, ánh mắt anh nhìn ra cửa sổ, mường tượng về Thẩm Kiều – người phụ nữ vừa kiêu ngạo vừa thông minh, và anh nhận ra một điều: cô sẽ là thử thách lớn nhất, nhưng cũng là người duy nhất khiến anh muốn gần gũi.