Sáng hôm sau, Thẩm Kiều thức dậy trong căn hộ sang trọng, ánh nắng chiếu qua rèm cửa tạo thành những vệt sáng vàng nhạt trên sàn gỗ. Cô ngồi trên ghế bành, nhấp một ngụm trà nóng, ánh mắt nhìn ra thành phố rực rỡ bên dưới. Tuy nhiên, tâm trí cô vẫn bị chiếm lĩnh bởi hình ảnh Lâm Trạch – người đàn ông lạnh lùng nhưng đầy sức hút tối qua.
Cô thở dài, tự nhủ: “Không được, không thể để anh ấy làm rối loạn suy nghĩ của mình.” Nhưng chính cảm giác bực dọc lẫn tò mò ấy khiến cô vừa muốn tránh, vừa muốn gặp anh.
Văn phòng của Thẩm Gia hôm nay sôi động hơn thường lệ. Dự án từ thiện đã bắt đầu vào giai đoạn triển khai, và Thẩm Kiều cùng Lâm Trạch phải phối hợp chặt chẽ. Khi cô bước vào phòng họp, anh đã có mặt, đứng bên bản đồ dự án, ánh mắt lạnh lùng nhưng chăm chú.
“Đây là tiến độ hôm nay,” Lâm Trạch nói, giọng trầm, nhưng có sự chỉn chu đáng kinh ngạc. “Tôi muốn cô xem lại phần quản lý nhân lực, đảm bảo không xảy ra sai sót.”
Thẩm Kiều nhíu mày, ánh mắt thách thức: “Tôi đã chuẩn bị sẵn, nhưng nếu anh thấy không hài lòng, tôi sẵn sàng nghe góp ý.”
Anh quay lại, đôi mắt sắc bén nhìn cô: “Tôi không nghi ngờ khả năng của cô. Nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta làm việc cùng nhau, và… tôi cần chắc chắn mọi thứ suôn sẻ.”
Cô cười khẽ, ánh mắt lóe lên vẻ tinh quái: “Vậy thì chúng ta sẽ làm việc, nhưng tôi sẽ không để bị kiểm soát.”
Anh gật đầu, giọng trầm nhưng ấm hơn: “Đồng ý. Hợp tác thôi.”
Buổi sáng, cả hai cùng xuống hiện trường dự án. Khu vực xây dựng nhộn nhịp, công nhân di chuyển, máy móc rền vang. Thẩm Kiều bước vào, giày cao gót được thay bằng giày bệt tiện lợi, vest được gỡ nhẹ, mái tóc buông xõa tự nhiên. Cô như một chiến binh hiện đại, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
“Cô luôn sẵn sàng,” Lâm Trạch nói khẽ khi đi bên cạnh cô.
“Anh thì sao? Tôi không thấy anh mặc vest đi công trình bao giờ,” cô đáp, vừa nhún vai vừa mỉm cười.
Anh nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú: “Tôi thích cô thấy sự khác biệt của tôi.”
Cả hai đi đến khu vực nền đất, nơi trước đây họ suýt va chạm lần đầu tiên. Nhìn kỹ, Thẩm Kiều nhận ra một số điểm rủi ro mà trước đây chưa tính toán kỹ: “Chỗ này cần gia cố thêm, nếu không sẽ ảnh hưởng đến kết cấu tòa nhà phía sau.”
Lâm Trạch gật đầu, nhìn cô: “Cô luôn nhìn kỹ đến từng chi tiết nhỏ. Tôi phải công nhận, cô đáng tin cậy.”
Cô cười nhẹ, ánh mắt tinh nghịch: “Đáng tin cậy thôi chưa đủ, anh cũng phải phối hợp chứ.”
Anh đáp, giọng trầm: “Tôi biết. Chúng ta sẽ làm cùng nhau.”
Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, bụi bay mù mịt. Thẩm Kiều suýt trượt chân trên nền đất ẩm ướt. Lâm Trạch lập tức nắm lấy tay cô, kéo cô đứng vững. Khoảnh khắc này, hai người gần nhau đến mức chỉ còn vài centimet, tim đập nhanh hơn bao giờ hết.
“Cẩn thận một chút,” anh nói, giọng trầm ấm nhưng đầy quan tâm.
Thẩm Kiều rút tay ra, đỏ mặt: “Tôi không cần ai giữ.”
Anh nheo mắt, hơi nghiêm nghị: “Vậy sao cô đứng gần tôi như vậy?”
Cô trợn mắt, giọng khẽ bực: “Tôi đứng chỗ tôi muốn!”
Khoảnh khắc ấy, cả hai cùng bật cười. Tiếng cười không chỉ xóa bớt căng thẳng mà còn mở ra một sự kết nối lạ kỳ. Xung đột đã trở thành sức hút, nơi hai cá tính mạnh mẽ va chạm nhưng cũng bắt đầu hiểu nhau.
Buổi chiều, khi Thẩm Kiều kiểm tra hồ sơ, Lâm Trạch đi vào, mang theo một số tài liệu quan trọng. Anh đặt trước mặt cô, ánh mắt lạnh nhưng có chút tò mò: “Cô nên xem lại chỗ này, có vài điểm cần điều chỉnh.”
Thẩm Kiều nhìn qua, ánh mắt sắc bén: “Tôi đã xem. Nhưng anh có chắc phương án này sẽ hiệu quả hơn của tôi không?”
Anh nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên vẻ thách thức: “Cô dám nói với tôi như vậy à?”
Cô đáp, không hề e dè: “Tôi không sợ anh, chỉ muốn mọi việc tốt nhất thôi.”
Khoảnh khắc này, sự căng thẳng đã biến thành một trò chơi đối đầu thú vị, nơi cả hai đều không muốn nhường bước nhưng lại bị cuốn hút vào nhau.
Sau khi mọi việc ổn định, trời đã xế chiều. Thẩm Kiều chuẩn bị về thì Lâm Trạch gọi: “Cô đi đâu?”
“Về nhà,” cô đáp, giọng bình thường nhưng vẫn có chút bối rối.
Anh tiến lại gần, giọng trầm: “Tôi muốn đi cùng cô. Có vài việc cần trao đổi thêm.”
Cô nhíu mày, hơi bất ngờ nhưng không từ chối. Khi bước ra bãi đậu xe, ánh đèn vàng rực chiếu lên hai con người đang đi song song, khoảng cách gần nhưng không quá thân mật.
“Anh luôn muốn kiểm soát tôi à?” cô hỏi, giọng vừa tò mò vừa bực.
Anh cười khẽ: “Không phải kiểm soát, chỉ muốn hiểu cô hơn.”
Cô nhìn anh, tim đập nhanh, vừa bực vừa thích. “Thật sao?”
Anh không trả lời, chỉ đưa tay nhắc cô cẩn thận khi bước qua vũng nước. Khoảnh khắc gần gũi ấy khiến Thẩm Kiều nhận ra một điều: cô đang dần bị cuốn hút vào người đàn ông này, dù chưa muốn thừa nhận.
Buổi tối, khi về nhà, Thẩm Kiều đứng trước cửa sổ, nhìn thành phố sáng rực. Trong lòng, cô không thể ngừng nghĩ về Lâm Trạch – người đàn ông vừa kiêu ngạo, vừa lạnh lùng nhưng cũng đầy quan tâm.
Trong khi đó, Lâm Trạch đứng tại văn phòng tầng cao của mình, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mường tượng về Thẩm Kiều. Anh nhận ra rằng, người phụ nữ này không chỉ là đối tác trong công việc, mà còn là thử thách lớn nhất, đồng thời là người duy nhất khiến anh muốn gần gũi.
Và từ khoảnh khắc đó, mối quan hệ giữa Thẩm Kiều và Lâm Trạch bắt đầu bước sang một giai đoạn mới: những va chạm, cãi nhau, thách thức lẫn nhau không chỉ ở công việc, mà còn ở cảm xúc, nơi mà mỗi cuộc đối đầu lại khiến hai người gần nhau hơn, tạo tiền đề cho tình yêu chớm nở và những drama phía trước.