Ngày hôm sau, Thẩm Kiều thức dậy trong căn hộ của mình, cảm giác vẫn còn bồn chồn sau những va chạm gần đây với Lâm Trạch. Ánh nắng sớm chiếu qua rèm cửa, nhưng trái tim cô lại không hề yên bình. Cô tự nhủ: “Không được, không thể để anh ấy chi phối cảm xúc của mình. Dù gì anh cũng chỉ là đối tác trong dự án.”
Nhưng sự thật là cô không thể phủ nhận sự tò mò lẫn thích thú. Sự xuất hiện của anh luôn khiến cô vừa bực bội vừa hồi hộp.
Sáng hôm đó, công việc tại Thẩm Gia bận rộn hơn bao giờ hết. Dự án từ thiện đã bước vào giai đoạn triển khai mạnh mẽ, và áp lực từ phía các nhà tài trợ, chính quyền địa phương, cũng như cộng đồng dân cư càng ngày càng lớn.
Thẩm Kiều bước vào phòng họp, nơi Lâm Trạch đã có mặt từ sớm. Anh đứng trước bảng tiến độ dự án, ánh mắt lạnh lùng nhưng chăm chú.
“Cô đã xem báo cáo cập nhật chưa?” anh hỏi, giọng trầm nhưng sắc bén.
Thẩm Kiều cầm tập hồ sơ lên, lướt qua vài trang: “Tôi đã xem. Một số nhà thầu chưa đảm bảo tiến độ, nhưng tôi đã lên kế hoạch xử lý.”
Anh nghiêm túc: “Tốt. Nhưng hôm nay, tôi muốn cô tham gia cuộc họp với chính quyền địa phương. Một số vấn đề nảy sinh từ phía dân cư cần được giải quyết ngay.”
Cô nhíu mày: “Được, tôi đi.” Nhưng trong lòng, cô vẫn cảm thấy áp lực. Lâm Trạch luôn xuất hiện như một người giám sát vô hình, khiến cô vừa bực vừa lo.
Buổi trưa, khi họ đến văn phòng chính quyền, đã có một số nhà dân tụ tập, phàn nàn về tiến độ và chất lượng thi công. Thẩm Kiều bước ra trước đám đông, giọng trầm nhưng chắc chắn:
“Chúng tôi xin lỗi về những phiền phức đã gây ra. Nhưng chúng tôi đang nỗ lực hết sức để hoàn thiện dự án, đảm bảo an toàn và tiện nghi cho mọi người. Tôi mong mọi người thông cảm và hợp tác.”
Một người đàn ông trung niên bước lên, ánh mắt nghi ngờ: “Cô nói vậy, nhưng đến giờ vẫn chậm tiến độ. Ai sẽ chịu trách nhiệm nếu xảy ra sự cố?”
Thẩm Kiều không hề nao núng: “Tôi, và tập đoàn của tôi sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn. Nhưng chúng tôi cần mọi người cùng phối hợp để giải quyết vấn đề nhanh nhất.”
Trong khi đó, Lâm Trạch đứng bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt vừa quan sát vừa thán phục. Anh nhận ra rằng Thẩm Kiều không chỉ sắc sảo trong công việc, mà còn biết cách đối phó với áp lực xã hội, một khả năng hiếm thấy.
Tuy nhiên, hiểu lầm đầu tiên xuất hiện ngay sau buổi họp. Một số phóng viên từ báo chí địa phương đã chụp hình Thẩm Kiều và Lâm Trạch đứng gần nhau, ánh mắt đôi lúc chạm nhau trong khoảnh khắc trao đổi công việc. Sáng hôm sau, trên các trang mạng xã hội, những tấm hình kèm chú thích:
"Nữ đại gia Thẩm Gia bị nghi có mối quan hệ đặc biệt với tổng giám đốc Lâm Trạch?"
Tin đồn lan truyền nhanh chóng. Thẩm Kiều nhìn vào điện thoại, đôi mắt lập tức lóe lên sự giận dữ: “Cái gì cơ? Sao có thể bịa đặt như vậy?”
Cô gọi ngay cho Lâm Trạch: “Anh có thấy mấy bức hình trên mạng không? Người ta đang thêu dệt chuyện tôi và anh!”
Anh nghe máy, giọng trầm: “Tôi biết. Tôi sẽ xử lý. Nhưng cô… nên bình tĩnh.”
“Bình tĩnh? Anh xem họ viết gì về tôi kìa!” cô hét lên, giọng căng thẳng.
“Tin đồn luôn là vấn đề ngoài tầm kiểm soát. Quan trọng là chúng ta biết sự thật và hành động đúng. Tôi sẽ giải quyết phần của tôi, còn cô tập trung vào dự án,” anh đáp, giọng vẫn trầm và điềm tĩnh.
Thẩm Kiều hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vừa tức giận vừa… lo lắng. Cô không muốn những hiểu lầm này ảnh hưởng đến công việc và hình ảnh của mình.
Buổi chiều, hai người phải cùng nhau họp với các nhà thầu để xử lý tiến độ dự án. Không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Một số nhà thầu tỏ thái độ lười biếng, không muốn tuân thủ quy trình nghiêm ngặt mà Thẩm Kiều đề ra.
“Cô hiểu không? Nếu không theo đúng tiến độ, dự án sẽ thất bại,” Lâm Trạch nhấn mạnh, giọng trầm lạnh.
“Đúng. Nhưng chúng ta phải làm sao để họ hợp tác chứ không phải chỉ la mắng,” Thẩm Kiều đáp, ánh mắt sắc bén.
Anh nhíu mày, không nói gì, chỉ quan sát cách cô xử lý tình huống. Thật ra, Lâm Trạch bắt đầu nhận ra một điều: Thẩm Kiều không chỉ giỏi giang mà còn kiên cường, một phẩm chất khiến anh vừa ngưỡng mộ vừa khó chịu, vì cô khiến anh không thể kiểm soát hoàn toàn.
Sau vài giờ căng thẳng, công việc tạm ổn. Khi ra ngoài, trời đã sẩm tối, mưa nhẹ rơi trên con phố vắng. Thẩm Kiều định đi về, thì Lâm Trạch tiến lại gần:
“Cô về bằng gì?”
“Tôi có xe riêng,” cô đáp, giọng hơi gấp gáp.
Anh bước đến, ánh mắt nghiêm nghị: “Tôi sẽ đưa cô về. Mưa to thế này, không an toàn.”
Cô hơi giật mình, vừa muốn từ chối vừa không thể phủ nhận cảm giác yên tâm khi anh đi bên cạnh. “Được thôi,” cô đáp khẽ, giọng không còn lạnh lùng như trước.
Trên đường về, không khí giữa hai người trầm lặng nhưng đầy căng thẳng lẫn tò mò. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều là thông điệp không lời. Thẩm Kiều nhận ra rằng, dù giận dữ vì tin đồn, cô vẫn cảm thấy nhẹ nhõm khi có anh ở bên.
Anh nhìn cô nghiêm nghị: “Tin đồn sẽ không ảnh hưởng đến dự án. Cô yên tâm.”
Cô hơi đỏ mặt, nhưng không nói gì. Trái tim cô nhói lên một cách lạ thường. Cô nhận ra rằng mình đã bắt đầu tin tưởng và phụ thuộc vào anh, dù chưa muốn thừa nhận.
Về đến nhà, Thẩm Kiều đứng trước cửa sổ, nhìn thành phố sáng rực dưới mưa. Cô biết rằng mối quan hệ với Lâm Trạch không còn đơn giản là công việc nữa. Những hiểu lầm xã hội, những tình huống gần gũi, những xung đột và thách thức đã tạo nên một mối liên kết tinh tế, nơi mà cả hai đều bắt đầu nhận ra cảm xúc của mình.
Trong khi đó, Lâm Trạch đứng trong văn phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm. Anh hiểu rằng người phụ nữ này không chỉ là đối tác trong công việc, mà còn là người duy nhất khiến anh muốn gần gũi và bảo vệ, dù hai người vừa cãi nhau, vừa thách thức nhau.
Và từ lúc đó, khoảng cách giữa họ bắt đầu rút ngắn, nhường chỗ cho những cảm xúc nảy nở trong im lặng, những ánh mắt và cử chỉ không lời, mở ra một chương mới trong câu chuyện tình yêu đầy sóng gió nhưng ngọt ngào.