Sáng hôm sau, Thẩm Kiều thức dậy với tâm trạng nặng nề. Những tin đồn về cô và Lâm Trạch vẫn lan tràn trên mạng xã hội, khiến cô không chỉ bực tức mà còn lo lắng. Trái tim cô nhói lên mỗi khi nghĩ về ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy quan tâm của anh, và điều đó khiến cô khó chịu chính bản thân mình.
Cô đứng trước cửa sổ, nhìn dòng người hối hả ngoài phố, tự nhủ: “Mình không được để cảm xúc chi phối. Dù sao anh ấy chỉ là đối tác trong dự án.” Nhưng sâu thẳm, Thẩm Kiều biết rằng cô đang bắt đầu quan tâm đến Lâm Trạch hơn cả cô muốn thừa nhận.
Buổi sáng tại văn phòng Thẩm Gia, không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Dự án từ thiện đã bước vào giai đoạn triển khai chính thức, nhưng một số vấn đề phát sinh từ phía nhà thầu và cộng đồng dân cư khiến mọi thứ trở nên khó kiểm soát.
Thẩm Kiều bước vào phòng họp, nơi Lâm Trạch đã có mặt từ sớm. Anh đứng bên bản đồ dự án, ánh mắt sắc bén và đầy nghiêm nghị.
“Cô đã chuẩn bị báo cáo chưa?” anh hỏi, giọng trầm lạnh.
“Đã chuẩn bị,” cô đáp, giọng kiên định. “Nhưng có một số vấn đề tôi muốn trao đổi trực tiếp.”
Anh nhìn cô, đôi mắt lóe lên vẻ tò mò và một chút nghi ngờ: “Vấn đề gì?”
Cô đưa cho anh bản danh sách các hạng mục cần giám sát: “Một số nhà thầu chưa tuân thủ tiến độ, và một vài vật liệu không đảm bảo chất lượng. Nếu không xử lý kịp thời, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ dự án.”
Anh nhíu mày, giọng trầm: “Cô chắc chắn thông tin này chính xác?”
Cô gật đầu, ánh mắt sắc bén: “Tôi đã kiểm tra kỹ. Anh có thể tự xem xét nếu muốn, nhưng tôi tin những gì tôi nói.”
Khoảng cách giữa họ lúc này không chỉ là địa lý, mà còn là sự căng thẳng của niềm tin và quyền lực.
Vào buổi chiều, một sự kiện bất ngờ xảy ra. Một nhà thầu lớn thông báo rằng một số nguyên vật liệu quan trọng bị thiếu và sẽ không thể giao đúng tiến độ. Tin này lập tức tạo ra hỗn loạn trong phòng họp.
“Cô nghĩ sao về tình hình này?” Lâm Trạch hỏi, ánh mắt sắc lạnh.
Thẩm Kiều nhíu mày, giọng bình tĩnh: “Tôi sẽ liên hệ ngay với các nhà cung cấp khác và điều phối nhân sự để xử lý. Không để dự án chậm trễ.”
Anh gật đầu, nhưng trong lòng đã bắt đầu nghi ngờ về khả năng kiểm soát tình hình của cô. Lâm Trạch chưa từng gặp một đối tác kiêu ngạo và tự tin như Thẩm Kiều, và điều đó vừa khiến anh ấn tượng vừa khiến anh lo lắng.
Hiểu lầm nghiêm trọng bắt đầu từ một buổi tối. Lâm Trạch mời Thẩm Kiều đến một buổi họp riêng tại nhà anh, để bàn về giải pháp xử lý sự cố. Khi cô đến, cảnh tượng trước mắt khiến cô sững sờ:
Một vài cộng sự của Lâm Trạch đã đến trước, nhưng họ không chỉ là đồng nghiệp. Có một người phụ nữ xuất hiện, mặc trang phục sang trọng, ánh mắt thân mật nhìn Lâm Trạch.
Thẩm Kiều đứng lặng, tim đập nhanh, cảm giác bất an tràn ngập. Cô tự nhủ: “Không thể… chắc chỉ là đồng nghiệp thôi.” Nhưng trong lòng, nỗi ghen tuông và lo lắng khiến cô khó chịu.
Lâm Trạch tiến đến, giọng trầm: “Cô đến đúng lúc. Đây là nhân sự phụ trách tài chính và vật tư. Chúng ta sẽ bàn giải pháp.”
Thẩm Kiều gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng ánh mắt cô không thể rời khỏi người phụ nữ kia, và sự căng thẳng giữa cô và Lâm Trạch bắt đầu tăng dần.
Cuộc họp diễn ra căng thẳng. Thẩm Kiều đưa ra giải pháp, Lâm Trạch đồng ý nhưng vẫn quan sát từng cử chỉ của cô. Sự hiện diện của người phụ nữ khác khiến Thẩm Kiều cảm thấy bị xâm phạm, dù anh không hề có hành động thân mật.
Khi buổi họp kết thúc, Thẩm Kiều quyết định rời đi ngay lập tức. “Tôi về trước,” cô nói, giọng lạnh lùng.
Anh nhìn cô, giọng trầm: “Cô hiểu lầm rồi. Người đó chỉ là cộng sự mới, không liên quan gì đến tôi ngoài công việc.”
Cô nhíu mày, đôi mắt đầy nghi ngờ: “Anh có thể nói gì đi chứ? Tôi không muốn nghe lý do.”
Anh thở dài, không ép buộc: “Được, tôi sẽ để sự việc chứng minh. Nhưng tôi mong cô tin tưởng tôi.”
Thẩm Kiều quay lưng, bước ra cửa, trái tim vừa tức giận vừa đau nhói. Cô tự nhủ: “Tại sao lại khó chịu đến vậy? Chỉ là hiểu lầm thôi mà.” Nhưng sâu thẳm, cô nhận ra mình đã bắt đầu quan tâm quá mức đến anh, đến mức một hiểu lầm nhỏ cũng khiến trái tim cô nhói đau.
Ngày hôm sau, không khí tại văn phòng càng căng thẳng. Thẩm Kiều và Lâm Trạch phải cùng nhau xử lý sự cố nguyên vật liệu. Nhưng khoảng cách giữa họ đã rõ rệt hơn.
Khi họ đi khảo sát kho vật liệu, Thẩm Kiều giữ khoảng cách, ánh mắt lạnh lùng. Lâm Trạch nhận thấy nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô. Mỗi bước đi, mỗi cử chỉ đều là thông điệp không lời, nhưng cả hai đều chưa sẵn sàng thừa nhận cảm xúc.
Trong khi kiểm tra kho, một tai nạn nhỏ xảy ra: một thùng vật liệu lớn bất ngờ đổ xuống. Lâm Trạch lập tức lao đến, kéo cô tránh kịp thời. Khoảnh khắc này, khoảng cách giữa họ gần như biến mất, nhưng không ai nói gì. Thay vào đó, ánh mắt họ chạm nhau trong im lặng, và cả hai đều cảm nhận được sức hút mạnh mẽ từ đối phương, dù vẫn chưa thừa nhận.
Buổi tối, Thẩm Kiều về nhà, tâm trạng hỗn độn. Cô đứng trước cửa sổ, nhìn thành phố lấp lánh dưới ánh đèn, tự hỏi: “Tại sao mỗi lần anh xuất hiện, tôi lại không thể bình tĩnh? Tại sao hiểu lầm nhỏ lại khiến tim tôi nhói lên?”
Trong khi đó, Lâm Trạch đứng tại văn phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh nhận ra rằng người phụ nữ này không chỉ là đối tác trong dự án, mà còn là người duy nhất khiến anh muốn bảo vệ, muốn hiểu và muốn gần gũi, dù giữa họ vừa xảy ra hiểu lầm.
Khoảng cách giữa họ đã được thiết lập: hiểu lầm làm tăng drama, nhưng đồng thời cũng khiến cả hai nhận ra cảm xúc thật sự. Tình cảm đang dần nảy nở, nhưng để họ thừa nhận thì vẫn còn là một chặng đường dài, đầy va chạm và thử thách.