giữa bão tố, có anh

Chương 7: Bão tố trong trái tim


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, Thẩm Kiều thức dậy trong căn hộ, đầu óc vẫn quay cuồng với những sự kiện của hai ngày qua. Tin đồn, hiểu lầm, căng thẳng trong dự án – tất cả dồn lại khiến cô mệt mỏi nhưng không muốn thừa nhận. Cô đứng trước cửa sổ, nhìn thành phố dần thức giấc, tự nhủ: “Mình không được để cảm xúc chi phối công việc. Anh ấy chỉ là đối tác thôi. Chỉ là đối tác!”

Nhưng sâu thẳm, trái tim cô lại phản kháng. Mỗi lần nhớ đến ánh mắt nghiêm nghị nhưng quan tâm của Lâm Trạch, cô lại cảm thấy tim nhói đau. Cô hít một hơi sâu, cố gắng tập trung vào công việc.

Buổi sáng tại văn phòng Thẩm Gia, không khí căng thẳng hơn bao giờ hết. Dự án từ thiện đã bước vào giai đoạn triển khai quyết liệt, nhưng áp lực từ phía nhà thầu, chính quyền và cộng đồng dân cư càng ngày càng lớn.

Thẩm Kiều bước vào phòng họp, nơi Lâm Trạch đã có mặt từ sớm. Anh đứng trước bản đồ tiến độ dự án, ánh mắt sắc bén và nghiêm nghị.

“Cô đã xem báo cáo cập nhật chưa?” anh hỏi, giọng trầm nhưng đầy quyền lực.

“Đã xem. Một số nhà thầu chưa tuân thủ tiến độ, tôi đã lên kế hoạch xử lý,” cô đáp, giọng kiên định.

Anh nhíu mày, ánh mắt nhìn cô chặt: “Hôm nay tôi sẽ cùng cô đến kiểm tra trực tiếp các hạng mục quan trọng. Nếu có vấn đề, chúng ta phải xử lý ngay.”

Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áp lực. Lâm Trạch luôn xuất hiện như một người giám sát vô hình, khiến cô vừa bực vừa lo lắng.

Họ đến công trường, nơi những tiếng máy rền vang khắp không gian. Thẩm Kiều bước đi giữa bụi và tiếng động, áo vest được gỡ nhẹ, tóc buông xõa, dáng người vừa mạnh mẽ vừa thanh lịch.

“Cô kiểm tra khu vực này trước, tôi sẽ xem phần bên kia,” Lâm Trạch nói, giọng lạnh nhưng mang theo sự tin tưởng hiếm hoi.

Cô nhíu mày, vừa đi vừa cầm bảng tiến độ: “Anh không cần giám sát tôi, tôi làm được.”

Anh đứng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như đang đánh giá: “Tôi biết. Nhưng tôi muốn cùng cô hoàn thiện dự án này.”

Cô trợn mắt, vừa bực vừa bất ngờ: “Cùng nhau thôi mà… sao anh nói nghe như kiểm soát vậy?”

Anh cười khẽ, không đáp lời, ánh mắt vẫn theo dõi từng bước đi của cô.

Buổi trưa, khi Thẩm Kiều kiểm tra kho vật liệu, một sự cố nghiêm trọng xảy ra: một thùng vật liệu lớn bị rơi, chỉ cách cô vài centimet. Lâm Trạch lao tới, nắm lấy tay cô, kéo cô ra kịp thời. Khoảnh khắc hai người đứng sát nhau, tim đập nhanh, không gian xung quanh dường như tĩnh lặng.

“Cẩn thận!” anh nói, giọng trầm ấm.

Cô rút tay ra, đỏ mặt: “Tôi không cần ai giữ.”

Anh nhíu mày, giọng nghiêm: “Cô luôn đứng ở nơi nguy hiểm mà không quan tâm đến bản thân?”

Cô hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi đủ khả năng tự lo cho mình.”

Khoảnh khắc ấy, giữa họ vừa có xung đột, vừa có sức hút mạnh mẽ, khiến trái tim cả hai đều nhói lên.

Buổi chiều, một cuộc họp khẩn cấp diễn ra tại văn phòng. Một nhóm nhà thầu quan trọng thông báo sẽ trì hoãn giao hàng, đe dọa tiến độ dự án. Thẩm Kiều và Lâm Trạch phải phối hợp xử lý ngay.

Thẩm Kiều đưa ra kế hoạch: “Chúng ta sẽ điều phối các nhà thầu khác, tận dụng kho dự phòng, và giám sát chặt chẽ từng hạng mục. Nếu làm đúng, tiến độ sẽ không bị ảnh hưởng.”

Lâm Trạch nhìn cô, ánh mắt vừa nghiêm, vừa thán phục: “Cô thật sự bình tĩnh dưới áp lực. Tôi chưa từng thấy ai như cô.”

Cô nhún vai, ánh mắt sắc bén: “Anh cũng nên hành động chứ không chỉ đứng quan sát.”

Anh cười khẽ, giọng trầm: “Tôi biết. Và tôi sẽ cùng cô làm.”

Khoảng cách giữa họ dần xóa mờ, nhưng những hiểu lầm và cảm xúc chưa rõ ràng vẫn khiến cả hai giữ khoảng cách tinh thần.

Tối hôm đó, khi trời đã tối, Thẩm Kiều nhận được một cuộc gọi từ Lâm Trạch:

“Cô vẫn ổn chứ?” giọng anh trầm và đầy quan tâm.

“Ổn… Anh yên tâm,” cô đáp, giọng không còn lạnh lùng như trước, nhưng vẫn muốn giữ khoảng cách.

Anh im lặng một lúc, rồi nói: “Tôi biết cô còn giận tin đồn trên mạng và những hiểu lầm trước đó. Nhưng tôi muốn cô tin rằng… tôi không hề quan hệ gì ngoài công việc với người phụ nữ hôm trước.”

Cô hít một hơi sâu, tim đập nhanh: “Tôi… tôi tin anh.”

“Được. Nhưng lần sau, nếu có gì xảy ra, đừng giữ trong lòng. Hãy nói với tôi,” giọng anh nghiêm nhưng ấm.

Cô không đáp, chỉ cảm nhận trái tim mình nhói lên. Khoảnh khắc này, cả hai đều nhận ra cảm xúc thật sự bắt đầu nảy nở, nhưng vẫn còn những rào cản và khoảng cách cần vượt qua.

Ngày hôm sau, tại văn phòng, dự án tiếp tục triển khai. Thẩm Kiều và Lâm Trạch phối hợp nhịp nhàng hơn. Mỗi ánh mắt, mỗi cử chỉ đều là thông điệp không lời. Họ bắt đầu nhận ra rằng, dù có xung đột, hiểu lầm hay áp lực công việc, họ không thể phủ nhận sự gắn kết đặc biệt đang hình thành.

Nhưng bão tố chưa dừng lại. Một cuộc kiểm toán bất ngờ từ phía chính quyền và các nhà tài trợ sắp diễn ra. Sự kiện này sẽ khiến cả hai phải đối mặt không chỉ với áp lực công việc, mà còn với những cảm xúc và lựa chọn khó khăn trong mối quan hệ.

Thẩm Kiều đứng trước cửa sổ, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn, tự nhủ: “Anh ấy… không chỉ là đối tác. Trái tim tôi đang phản bội lý trí.”

Lâm Trạch, từ văn phòng bên kia thành phố, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm, nhận ra: “Cô ấy… không chỉ là cộng sự. Tôi không thể để cô ấy gặp nguy hiểm hay tổn thương. Nhưng… khoảng cách giữa chúng tôi vẫn còn quá nhiều.”

Và từ khoảnh khắc đó, cả hai bước vào một giai đoạn mới: tình cảm nảy nở trong im lặng, xung đột và thử thách chồng chất, mở ra bước ngoặt quan trọng trong câu chuyện.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×