giữa bão tố, có anh

Chương 8: Sóng gió bất ngờ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, Thẩm Kiều thức dậy trong căn hộ của mình với tâm trạng nặng nề. Đêm qua cô trằn trọc đến tận sáng, suy nghĩ về dự án và những áp lực sắp tới. Cuộc kiểm toán bất ngờ từ chính quyền và các nhà tài trợ sẽ diễn ra trong vài giờ nữa, và cô biết rằng đây là thử thách lớn nhất từ trước đến nay.

Cô đứng trước cửa sổ, nhìn dòng người hối hả dưới ánh nắng sớm, tự nhủ: “Mình phải giữ bình tĩnh. Dù gì, đây là dự án của mình, và mình không thể để ai thấy mình yếu đuối.” Nhưng sâu thẳm, trái tim cô vẫn nhói lên mỗi khi nghĩ về Lâm Trạch.

Tại văn phòng Thẩm Gia, không khí căng thẳng tột độ. Nhân viên lo lắng, các tài liệu được rà soát lần cuối, và Lâm Trạch đã có mặt từ sớm, đứng trước bản đồ tiến độ dự án, ánh mắt sắc bén.

“Cô đã chuẩn bị báo cáo tổng hợp chưa?” anh hỏi, giọng trầm lạnh nhưng đầy nghiêm túc.

“Đã chuẩn bị. Tôi đã rà soát tất cả các hạng mục, đảm bảo không sai sót,” Thẩm Kiều đáp, giọng kiên định.

Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, vừa nghiêm nghị vừa có chút quan tâm: “Hôm nay là ngày quyết định. Nếu xảy ra bất kỳ sai sót nào, chúng ta phải xử lý ngay.”

Cô gật đầu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy áp lực. Anh luôn xuất hiện như một người giám sát vô hình, khiến cô vừa bực vừa lo.

Buổi sáng, đoàn kiểm toán từ chính quyền và các nhà tài trợ đến công trường. Họ kiểm tra từng hạng mục, đo đạc tiến độ, kiểm tra chất lượng vật liệu. Thẩm Kiều và Lâm Trạch đi sát nhau, vừa hướng dẫn, vừa giải thích chi tiết cho từng thành viên đoàn kiểm toán.

Trong lúc Thẩm Kiều đang trình bày phần quản lý nhân lực, một thành viên kiểm toán đưa ra câu hỏi hóc búa về chi phí và tiến độ. Thẩm Kiều trả lời rõ ràng, nhưng trong quá trình trao đổi, Lâm Trạch đi ra ngoài, và một vài phóng viên đứng gần đó chụp lại hình ảnh anh đứng cạnh một phụ nữ khác – một nhà quản lý dự án mới từ phía đối tác.

Buổi chiều, những hình ảnh này nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội với chú thích:

"Có phải nữ đại gia Thẩm Gia đang bí mật hợp tác với tổng giám đốc Lâm Trạch ngoài công việc?"

Thẩm Kiều nhìn vào điện thoại, tim nhói lên. Cô bực tức, giọng run: “Lại là tin đồn… sao chuyện này cứ bám theo mình mãi vậy?”

Cô gọi ngay cho Lâm Trạch: “Anh nhìn xem! Lại xuất hiện tin đồn về chúng ta!”

Anh nghe máy, giọng trầm: “Tôi biết. Tôi sẽ xử lý, nhưng cô… hãy bình tĩnh.”

“Bình tĩnh? Tôi không thể bình tĩnh khi người ta bịa đặt về tôi như vậy!” cô hét lên.

“Tin đồn là điều ngoài tầm kiểm soát. Quan trọng là chúng ta biết sự thật và hành động đúng. Tôi sẽ giải quyết phần của tôi, còn cô tập trung vào kiểm toán,” anh đáp, giọng điềm tĩnh nhưng nghiêm nghị.

Cô hít một hơi sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Nhưng sâu thẳm, cô nhận ra mình đang quá quan tâm đến anh, đến mức một hiểu lầm nhỏ cũng khiến cô đau lòng.

Buổi tối, sau khi kiểm toán kết thúc, cả hai trở về văn phòng. Không khí im lặng đến khó chịu. Thẩm Kiều tập trung vào sắp xếp hồ sơ, trong khi Lâm Trạch đứng gần cửa sổ, ánh mắt xa xăm.

Cô bất ngờ nhìn lên, giọng trầm: “Anh… hôm nay anh đứng với người phụ nữ kia, tôi thấy…”

Anh quay lại, ánh mắt nghiêm: “Cô đang nói gì?”

“Anh… đứng gần cô ấy, nhìn… trông như có quan hệ hơn công việc!” cô nói, giọng run, vừa tức giận vừa lo lắng.

Anh bước tới, giọng trầm nhưng lạnh: “Thẩm Kiều, đó là người quản lý dự án mới từ đối tác. Tôi chỉ bàn công việc với cô ấy. Không có gì khác ngoài công việc.”

Cô hít sâu, nhưng giọng vẫn gấp gáp: “Anh luôn nói như vậy… nhưng lần này… tôi không chắc mình tin được!”

Khoảng cách giữa họ lúc này trở nên rõ rệt. Cả hai đều hiểu rằng hiểu lầm không chỉ đến từ xã hội mà còn từ cảm xúc của chính họ.

Ngày hôm sau, Thẩm Kiều quyết định dành thời gian một mình để suy nghĩ. Cô đến một quán cà phê yên tĩnh, ngồi bên cửa sổ nhìn dòng người hối hả. Cô tự hỏi: “Tại sao mỗi lần anh xuất hiện, tim tôi lại nhói lên? Tại sao một hiểu lầm nhỏ cũng làm tôi mất bình tĩnh?”

Trong khi đó, Lâm Trạch đứng tại văn phòng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tay nắm chặt. Anh nhận ra rằng cô ấy không chỉ là đối tác, mà còn là người duy nhất khiến anh muốn bảo vệ và quan tâm, dù giữa họ vừa xảy ra hiểu lầm và xung đột.

Khoảng cách giữa họ lúc này vừa là hiểu lầm, vừa là cảm xúc chưa được thừa nhận, nhưng cả hai đều không thể phủ nhận sự gắn kết đặc biệt đang hình thành.

Đêm hôm đó, Lâm Trạch gọi cho Thẩm Kiều: “Cô còn ở quán cà phê à?”

Cô không nói gì, chỉ nghe giọng anh qua điện thoại.

“Cô đừng nghĩ quá nhiều về tin đồn. Chúng ta đã trải qua nhiều khó khăn hơn rồi, và tôi muốn cô tin tưởng tôi. Một lần nữa, tin tôi đi,” giọng anh trầm nhưng ấm áp.

Cô hít một hơi sâu, cảm giác trái tim nhói lên nhưng nhẹ nhàng hơn: “Tôi… sẽ cố gắng tin anh.”

Anh mỉm cười, nhưng trong lòng biết rằng cần nhiều thời gian để cả hai xóa bỏ những hiểu lầm, đồng thời thừa nhận cảm xúc thật sự của mình.

Từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa Thẩm Kiều và Lâm Trạch bước vào giai đoạn mới, nơi mà xung đột, hiểu lầm và áp lực xã hội không chỉ thử thách họ, mà còn giúp cả hai nhận ra cảm xúc thật và sự gắn kết tinh tế.

Nhưng bão tố vẫn chưa kết thúc. Một sự kiện bất ngờ sắp xảy ra, đe dọa làm lung lay niềm tin và cảm xúc giữa họ, đưa mạch truyện lên cao trào tiếp theo…


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×