Lâm Tư Du đứng trước gương, đôi mắt sưng đỏ như hai hòn than bị dập tắt. Đêm qua, cô không ngủ nổi, bởi những lời Khương Vĩ nói vẫn cứ vang vọng bên tai. Anh ta đã lựa chọn rời bỏ cô, quay trở về với tình cũ Lý Dao. Nực cười thay, người mà cô xem là tất cả hóa ra chỉ coi cô như một chặng dừng tạm bợ.
Trong căn phòng nhỏ, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt nhợt nhạt của cô. Trên bàn, chiếc váy cưới trắng vẫn còn treo, chưa kịp mặc một lần nào. Đám cưới bị hủy, người ta xì xào, bạn bè thương hại, còn cô – nhân vật chính – chẳng biết nên khóc hay cười. Một phần trong Tư Du muốn gào thét, muốn nguyền rủa, nhưng phần còn lại thì lặng im, như đã chết.
Cô nhớ rõ cái cách Khương Vĩ nắm tay Lý Dao, ánh mắt dịu dàng mà ngày trước từng dành cho cô. Anh ta bảo: “Xin lỗi, anh nhận ra trái tim mình chưa từng quên cô ấy.” Một câu nói đã giết chết cả lòng tin của Tư Du. Bảy năm thanh xuân, tất cả chỉ đổi lại bằng hai chữ xin lỗi.
Cả buổi sáng hôm ấy, Tư Du không ra khỏi phòng. Điện thoại reo liên tục, bạn bè hỏi han, người thân khuyên nhủ. Nhưng cô chẳng muốn nghe. Tất cả chỉ càng khiến trái tim vốn rách nát thêm đau đớn. Cô ngồi bó gối, đầu óc trống rỗng. Đôi khi cô nghĩ, nếu mình biến mất, có lẽ mọi thứ sẽ dễ dàng hơn.
Buổi chiều, mưa bất chợt đổ xuống. Tư Du khoác vội áo mỏng, bước ra đường mà chẳng biết đi đâu. Cô cứ đi, như thể mưa có thể cuốn trôi mọi muộn phiền. Đến khi đôi giày ướt sũng, cơ thể lạnh buốt, cô mới nhận ra mình đã đứng trước tòa nhà cao tầng mang bảng hiệu Trung tâm Tư vấn Tâm lý Dạ Minh.
Cái tên ấy khiến cô khẽ sững lại. Dạ Minh – một cái tên nghe vừa lạ vừa quen, giống như ngọn đèn trong đêm tối. Chẳng hiểu sao, đôi chân lại đưa cô bước vào.
Phòng chờ vắng lặng, mùi tinh dầu nhẹ nhàng lan tỏa. Người lễ tân mỉm cười, đưa cô một tờ phiếu đăng ký. Tư Du không suy nghĩ nhiều, chỉ lặng lẽ điền tên mình vào. Khi được dẫn vào phòng tư vấn, cô mới lần đầu đối diện với Trần Dạ Minh.
Anh mặc sơ mi đen giản dị, ngồi sau bàn gỗ, đôi mắt sâu và tĩnh lặng đến mức khiến người khác ngạt thở. Anh không cười, cũng không biểu lộ gì nhiều, chỉ gật đầu chào.
“Xin chào, tôi là Trần Dạ Minh. Cô có thể nói bất cứ điều gì mình muốn.” Giọng anh trầm ấm, không gấp gáp, không phán xét.
Ban đầu, Tư Du im lặng. Cô thấy mình lạc lõng, thấy buồn cười khi phải kể nỗi đau của mình cho một người xa lạ. Nhưng rồi, không biết từ khi nào, từng câu từng chữ cứ bật ra khỏi miệng. Cô kể về tình yêu bảy năm, về chiếc váy cưới bị bỏ lại, về ánh mắt phản bội. Nước mắt lăn dài, rơi xuống bàn gỗ lạnh.
Dạ Minh không chen ngang, chỉ lắng nghe. Ánh mắt anh không thương hại, cũng không xa cách. Nó giống như một tấm gương, phản chiếu nỗi đau của cô nhưng cũng khiến cô nhận ra mình chưa thực sự gục ngã.
“Khi mất đi ai đó, người ta thường nghĩ mình chẳng còn giá trị gì. Nhưng thực ra, giá trị của cô chưa bao giờ phụ thuộc vào người rời bỏ.” Giọng anh trầm, rõ ràng, như một nhát dao rạch vào sự mù mịt trong cô.
Tư Du nhìn anh, môi run rẩy. Cô không biết vì sao, chỉ cảm thấy những lời ấy xuyên thẳng vào trái tim. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô nhận ra mình vẫn còn sống, vẫn còn có thể thở, dù trái tim đầy vết rách.
Buổi gặp kết thúc, Tư Du ra về trong cơn mưa đã ngớt. Lòng cô không bớt đau, nhưng có gì đó khác đi – như thể một cánh cửa nhỏ vừa được hé mở. Cô không biết, quyết định bước chân vào căn phòng ấy sẽ thay đổi cả cuộc đời mình.
Ở tầng trên, qua khung cửa kính, Dạ Minh lặng lẽ nhìn bóng lưng cô khuất dần trong màn đêm. Anh siết chặt bàn tay, ánh mắt lóe lên thứ cảm xúc khó đoán. Cứu rỗi người khác chưa bao giờ là điều anh tin tưởng, nhưng lần này… anh lại muốn thử.