giữa chúng ta là bóng tối

Chương 2: Vệt Sáng Trong Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày sau đó, cuộc sống của Lâm Tư Du vẫn quay cuồng trong sự trống rỗng. Cô thôi không còn khóc lóc ầm ĩ như buổi đầu, nhưng đôi mắt luôn ẩn chứa sự mệt mỏi, giống như một kẻ đi lạc trong mê cung không tìm thấy lối ra. Người thân dần khuyên nhủ ít lại, bạn bè cũng không biết phải an ủi thế nào, chỉ còn một khoảng im lặng ngột ngạt bao quanh cô.

Tuy vậy, hình ảnh Trần Dạ Minh lại lặng lẽ ám ảnh trong tâm trí cô. Ánh mắt bình thản ấy, giọng nói trầm thấp không vội vàng ấy, giống như một ngọn đèn leo lét giữa bóng tối đang nuốt chửng lấy cô. Tư Du vốn không tin tưởng vào trị liệu tâm lý, nhưng chẳng hiểu sao, lần gặp gỡ đầu tiên ấy đã gieo vào lòng cô một chút tin tưởng mong manh.

Ba ngày sau, cô quay lại trung tâm. Khi bước vào, Dạ Minh ngẩng đầu nhìn, ánh mắt thoáng qua chút ngạc nhiên nhưng lập tức trở về bình lặng. Anh không hỏi tại sao, cũng không dò xét, chỉ khẽ gật đầu: “Mời ngồi.”

Họ lại bắt đầu cuộc trò chuyện. Lần này, Tư Du kể nhiều hơn. Cô nói về tuổi thơ thiếu vắng tình cảm, về những lần tự ti vì mình chỉ là cái bóng trong gia đình, và cả cách cô từng xem Khương Vĩ như chiếc phao duy nhất. Cô kể, còn anh lắng nghe, thỉnh thoảng chen vào những câu hỏi ngắn gọn nhưng đủ để dẫn dắt suy nghĩ.

“Cô cảm thấy mình chỉ tồn tại khi có ai đó cần đến, đúng không?” Dạ Minh nhìn thẳng, giọng điềm tĩnh.

Câu hỏi ấy khiến Tư Du nghẹn lại. Cô run rẩy, rồi gật đầu. Trong khoảnh khắc, sự thật bị xé toạc, để lộ nỗi sợ hãi trần trụi. Và kỳ lạ thay, thay vì xấu hổ, cô lại thấy nhẹ nhõm. Ít nhất đã có người nhìn thấy phần mà cô luôn cố giấu kín.

Buổi tối hôm ấy, Tư Du về nhà và bật máy tính, mở lại từng bức ảnh cũ. Thay vì khóc, cô lặng lẽ xóa chúng. Mỗi cú click chuột như một nhát dao cắt đi sợi dây ràng buộc. Đau đớn, nhưng cũng giải thoát. Cô nhận ra, bản thân không muốn chết nữa. Cô muốn sống, dù chưa biết phải sống như thế nào.

Dần dần, việc đến gặp Dạ Minh trở thành thói quen. Anh không hứa hẹn gì, không cho cô những lời sáo rỗng, chỉ là một điểm tựa để cô có thể trút bỏ, soi chiếu lại chính mình. Mỗi lần rời khỏi phòng tư vấn, cô thấy mình bước vững vàng hơn một chút, dù ngoài kia bóng tối vẫn phủ dày đặc.

Một tối muộn, sau khi kết thúc buổi trò chuyện, Tư Du chợt hỏi: “Anh… chưa từng có lúc nào gục ngã sao?”

Dạ Minh thoáng im lặng, đôi mắt tối đi, như chứa đựng những ký ức sâu kín. Anh đáp: “Ai cũng từng ngã. Vấn đề là có ai kéo ta đứng dậy hay không.”

Câu nói ấy, nhẹ nhàng thôi, nhưng khiến trái tim Tư Du run lên. Cô không biết tại sao, nhưng từ giây phút đó, hình ảnh người đàn ông này dần khắc sâu trong tâm trí cô hơn bất kỳ ai khác.

Cô không hề biết, Dạ Minh cũng đang bước đi trên một con đường đầy bóng tối. Và chính sự xuất hiện của cô, lại trở thành vệt sáng hiếm hoi trong cuộc đời anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×