Thứ Hai. 8 giờ sáng.
Phòng họp lớn của tầng 12 đã chật kín người. Slide kế hoạch tuần hiện trên màn hình lớn, tông màu xám – trắng đơn điệu nhưng lạnh lùng như không khí trong phòng.
Khánh khoanh tay, giọng nghiêm:
— Dự án “Thành phố trong em” đang vào giai đoạn then chốt. Tôi cần bản kịch bản hoàn chỉnh TVC và ý tưởng digital clip trước chiều thứ Năm. Không được trễ. Không có lý do.
Ánh mắt của Khánh đảo qua từng người, dừng lại ở Trang và Đăng:
— Hai người đang lead nội dung. Tôi tin team này có thể vượt chỉ tiêu. Nhưng nếu không làm được... thì sẽ có người khác làm thay.
Không một ai dám thở mạnh.
Sau cuộc họp, Trang cùng Đăng ngồi ở phòng brainstorm nhỏ — một căn phòng kính yên tĩnh tách biệt khỏi sự ồn ào ngoài kia. Bảng trắng phía sau lưng đầy những cụm từ viết dở: "thành phố & ký ức", "hồi tưởng", "tiếng còi xe", "tăng trưởng cảm xúc".
Trang đưa bản thảo qua cho Đăng, giọng rõ ràng:
— Tôi viết lại phần voice-over, theo hướng cảm xúc nhiều hơn. Có đoạn lồng tiếng trẻ con – để tạo cảm giác gần gũi.
Đăng cầm lấy, đọc nhanh.
— Ừm… hay đấy. Nhưng hơi dài. 35 giây. Không ổn.
— Có thể rút bớt đoạn mô tả ban đầu. Nhưng tôi muốn giữ đoạn kết. Nó chạm.
— "Chạm" không có nghĩa là hiệu quả. Chạm mà không đọng lại thì vẫn là vô ích.
Trang nhíu mày.
— Tôi nghĩ hiệu quả không chỉ nằm ở con số. Đôi khi cảm xúc mới là thứ người ta nhớ sau cùng.
Đăng ngẩng lên. Ánh mắt sắc và lạnh:
— Tôi không phủ nhận cảm xúc. Nhưng nếu để cảm xúc lấn át lý trí, chị sẽ không làm sáng tạo được lâu.
Một giây im lặng.
Trang gập laptop lại.
— Tôi biết làm sáng tạo. Và tôi cũng biết khi nào nên chiến đấu vì điều mình tin.
Anh nhìn cô, lâu hơn bình thường.
— Vậy chiến đấu đi. Nhưng chiến đấu mà không lắng nghe, thì chị chỉ đang tự nói với mình.
Buổi chiều, không khí giữa họ căng như dây đàn. Trang làm việc riêng, không trao đổi gì thêm. Cô bật nhạc nhẹ qua tai nghe, nhưng vẫn nghe thấy tiếng Đăng gõ phím đều đều ở bàn bên. Họ như hai đường thẳng — không đụng nhau, nhưng cũng không thể rời khỏi cùng một mặt phẳng.
Tối hôm đó, Trang về muộn. Khi thang máy sắp đóng lại, một cánh tay giữ cửa.
Là Đăng.
Không ai nói gì.
Thang máy trôi xuống tầng trệt trong yên lặng.
Khi cánh cửa mở ra, Trang bước trước. Nhưng rồi, tiếng Đăng vang lên phía sau:
— Tôi sẽ suy nghĩ lại đoạn kết của chị. Có thể cắt lại để phù hợp hơn.
Cô quay lại, khẽ nhếch môi:
— Tôi cũng sẽ xem lại thời lượng. Có thể rút được vài giây đầu.
Đăng gật đầu. Lần đầu tiên trong ngày, môi anh hơi nhếch lên. Không rõ là cười, hay chỉ là... thừa nhận.
Tối đó, Trang về đến nhà lúc gần 11 giờ. Cô rút điện thoại, mở lại bản ghi chú có đoạn voice-over mình viết. Dù cãi nhau với Đăng, nhưng trong thâm tâm cô biết: anh không sai. Chỉ là, họ nhìn thế giới bằng hai cặp kính khác nhau.
Cô sửa lại lời thoại.
“Thành phố không cần nói lời yêu.
Chỉ cần ở đó, mỗi khi ta quay về.”
Gửi bản nháp mới qua email cho Đăng. Không lời nhắn. Không icon cảm xúc. Nhưng cô biết, anh sẽ đọc.
Sáng hôm sau, cô thấy một email trả lời:
"Cắt gọn tốt. Giữ lại cảm xúc.
Tôi sẽ chỉnh phần visual theo tone này. Làm tốt."
— H.Đ
Chỉ một dòng ngắn. Nhưng đủ để Trang thấy ấm cả một buổi sáng.