Giữa Deadline Là Anh

Chương 7: MỘT NGÀY KHÔNG EM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Ba. 7h45 sáng.

Văn phòng sáng tạo tầng 12 như mọi ngày: cà phê chạy dọc hành lang, tài liệu trải đầy bàn, mọi người gấp rút chuẩn bị cho phần hậu kỳ sau ngày quay.

Chỉ khác là… bàn của Diễm Trang trống. Chiếc ghế xoay yên vị. Màn hình laptop không sáng. Không có mùi hương quen thuộc từ lọ nước hoa nhẹ cô hay dùng.

Hải Đăng đi ngang qua bàn, dừng một giây.

“Đừng đi làm. Chỉ một ngày.”

Anh đã nói vậy. Và cô đã nghe lời.

Nhưng sự trống vắng này… lạ hơn anh nghĩ.


8h30 sáng.

Cuộc họp hậu kỳ bắt đầu. Không có Trang, Đăng phải đảm nhận luôn phần chỉnh sửa kịch bản lời thoại. Anh đọc file cô gửi đêm qua — gọn gàng, rõ ràng, nhưng vẫn giữ nguyên mạch cảm xúc.

Mỗi dòng chữ, mỗi ghi chú nhỏ bên lề, đều như mang theo giọng nói của cô.

“Nếu đoạn này quá nhanh, hãy giữ nhịp 0.5s giữa hai câu – người nghe cần thời gian để cảm.”

“Chữ ‘trở về’ phải được nhấn. Nó là cái kết của cả hành trình.”

Đăng khẽ gật đầu.

Cô không ở đây, nhưng vẫn hiện diện.


11h00 trưa.

Tình cờ đi ngang phòng pantry, anh nghe thấy một nhóm thực tập sinh đang nói chuyện:

— Hôm qua thấy anh Đăng cõng chị Trang vào taxi… ngầu thật sự!

— Cứ tưởng ảnh lạnh lùng ai ngờ…

— Thôi, đừng đoán già đoán non. Tụi ảnh giỏi, không có thời gian cho mấy chuyện yêu đương đâu.

Đăng khựng lại một giây. Không phải vì mấy lời đồn. Mà vì… “không có thời gian cho yêu đương” nghe sao giống anh quá.

Anh đã từng tin vậy.

Cho đến khi…


13h45 chiều.

Anh ngồi chỉnh nhạc nền cho TVC. Đoạn nhạc cuối — nơi nhân vật quay lại thành phố sau nhiều năm — Trang từng đề xuất dùng một bản piano tối giản, chỉ có vài nốt ngân dài. Nhẹ nhàng. Day dứt.

Đăng thử thay bằng đoạn upbeat hơn, theo hướng hiện đại.

Nhưng không ổn.

Anh thở dài. Lại quay về bản nhạc Trang chọn. Vừa kéo thanh âm lượng xuống, anh vừa nghĩ:

“Mình giỏi kỹ thuật, nhưng cô ấy giỏi cảm xúc.”

Một câu nghĩ trong đầu, nhưng anh phải gõ ra vào phần ghi chú:

“Giữ bản piano Trang chọn. Đúng hơn.”


16h10 chiều.

Inbox Slack có tin nhắn mới từ Trang:

Diễm Trang:
“Anh ổn không? Có kẹt gì với phần mix không?”

“Tôi có thể remote chỉnh dù nằm giường được mà.”

Đăng nhìn dòng tin, môi khẽ nhếch.

Hải Đăng:
“Không cần. Mọi thứ theo đúng track.
Nhưng TVC lần này hơi thiếu… mùi nước hoa của em.”

Ba chấm hiện ra một lúc lâu.

Rồi Trang trả lời:

“Tôi sẽ mang nó quay lại cùng tôi vào sáng mai.”

Tối hôm đó, Đăng ở lại một mình trong phòng dựng. TVC sắp hoàn thiện. Mọi thứ gọn gàng, chỉn chu, chính xác.

Nhưng khi anh xem lại bản nháp một lần nữa, trong khung hình cuối — nơi nhân vật quay đầu mỉm cười giữa thành phố ồn ào — anh nhận ra:

Nụ cười đó… giống Trang.

Và cũng trong khoảnh khắc ấy, Đăng lần đầu tự hỏi:
Mình muốn điều gì sau deadline này?

Công việc hoàn hảo?

Hay một điều gì khác… khiến tim mình đập nhanh hơn mỗi khi một người bước vào phòng?


Cuối chương 7


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!