Giữa Deadline Là Anh

Chương 8: KHI NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN CŨNG LÀ NGƯỜI TA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Tư. 8h00 sáng.

Diễm Trang bước vào văn phòng, chân vẫn hơi tập tễnh nhưng gương mặt rạng rỡ. Cô mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, tóc búi cao, tay ôm laptop và một ly matcha đá — “vũ khí” quen thuộc mỗi khi có deadline gấp.

Cả phòng ngước lên nhìn. Có tiếng huýt sáo nhỏ từ team thiết kế:

— Sếp nhỏ trở lại rồi kìa!

Trang mỉm cười, lịch sự gật đầu, rồi bước nhanh về chỗ.

Bàn cô đã có sẵn một hộp trà gừng. Không có ghi chú, không có tên, nhưng cô biết là của ai.
Cô cầm lên, không nói gì, chỉ đặt nhẹ tay lên nắp — như lời cảm ơn không cần phát âm.


9h15 sáng.

Cuộc họp sáng bắt đầu. Chị Khánh – trưởng bộ phận sáng tạo – đến với một thông báo quan trọng:

— Tuần sau, chúng ta sẽ có buổi trình bày dự án TVC trực tiếp với phía tập đoàn Nhật. Họ muốn nghe từ chính người phụ trách sáng tạo để hiểu “tâm lý người Việt” qua TVC.

Cả phòng im lặng vài giây.

Rồi chị nói tiếp:

— Tôi đã suy nghĩ. Hai người được đề cử là Hải Đăng và Diễm Trang. Một người nhiều kinh nghiệm, một người có góc nhìn cảm xúc rất tốt. Tôi muốn hai em… tự quyết định.

Không khí trong phòng lập tức thay đổi. Dù không ai nói gì, nhưng ánh mắt đã đổ dồn về phía họ.

Trang và Đăng liếc nhìn nhau. Cái nhìn rất nhanh, nhưng đủ để hiểu:
Đây không còn là việc riêng. Đây là cơ hội thăng tiến. Là dấu mốc.


Trưa hôm đó.

Trang ngồi ăn trong pantry, lòng rối như tơ. Đăng đến sau, đặt khay đồ ăn xuống đối diện. Im lặng vài phút, rồi lên tiếng:

— Em muốn làm presenter không?

— Muốn. — Cô trả lời không do dự.

Đăng gật nhẹ.
— Vậy em nên làm.

— Anh không cần nhường.

— Anh không nhường. Anh chọn lùi.

Trang đặt đũa xuống.

— Anh biết rõ em muốn vai trò này vì sao. Đây là lần đầu tiên em được đứng ở tuyến đầu, được đánh giá công bằng. Em cần nó. Nhưng nếu em lên vì anh rút lui, thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Đăng nhìn cô. Rất lâu. Như thể đang phân tích từng biểu cảm trên gương mặt ấy.

— Vậy ta thi đấu công bằng.

Trang khẽ cười.

— Lần đầu tiên anh nói “thi đấu” với tôi đấy.

— Vì trước giờ, anh chưa từng muốn cùng ai đi đến đích cả.


15h00 chiều.

Chị Khánh yêu cầu mỗi người chuẩn bị một bản trình bày demo, gửi nội bộ team để bình chọn ai là người đại diện chính thức. Deadline: sáng thứ Sáu.

Cả Trang và Đăng cùng bắt đầu lao vào làm slide, biên soạn kịch bản trình bày. Không ai nhường ai. Không còn những lần hỗ trợ nhau. Chỉ còn sự tập trung tuyệt đối.

Trong mắt mọi người, họ đang “cạnh tranh chuyên nghiệp”.

Nhưng với Trang… mọi thứ không đơn giản.

Cô nhận ra, mỗi lần nghĩ đến chuyện “chiến thắng anh”, lòng cô lại chùng xuống. Không phải vì cô sợ, mà vì… cô không chắc, liệu sau cuộc thi này, họ còn có thể ngồi cạnh nhau ăn tối, như những ngày cũ không?


Tối hôm đó, gần 9h.

Trang vẫn còn ngồi ở công ty. Cô đang luyện nói trước gương — ánh mắt sắc, giọng rõ ràng, từng nhịp ngắt đều đặn. Slide hoàn chỉnh. Kịch bản không một lỗi.

Bỗng cánh cửa phía sau bật mở. Hải Đăng bước vào, tay cầm một chiếc tai nghe.

— Em sẽ nói rất tốt. Nhưng nếu nhạc nền em chọn là bản cũ, sẽ khiến phần trình bày bị... an toàn quá.

Trang quay lại, ngạc nhiên:

— Anh cũng đang làm bản nhạc nền mới à?

— Không. Anh mang bản của em về mix lại — chỉ để giúp em thắng.

Cô chết lặng trong một giây.

— Tại sao?

Anh bước lại gần, đưa tai nghe cho cô.

— Vì anh biết… nếu em không thắng bằng chính thực lực của em, em sẽ không tha thứ cho bản thân. Và nếu anh là lý do khiến em chùn bước, thì anh cũng không tha thứ cho mình.

Trang nhìn anh. Không còn là sự lạnh lùng. Không còn là cạnh tranh.

Chỉ còn một người đang chọn đứng sau… để người kia tỏa sáng.

Cô đeo tai nghe, nhắm mắt. Bản nhạc vang lên: là bản cô từng chọn, nhưng được Đăng phối lại tinh tế hơn. Cảm xúc vẫn nguyên vẹn. Nhưng có chiều sâu. Có hơi thở của cả hai người.

Cô mở mắt. Nhìn anh.

— Anh biết không?
Kể cả khi em thắng, nếu không còn anh ở bên… em không chắc đó là chiến thắng em cần.

Anh không trả lời. Chỉ nhìn cô rất lâu.

Rồi nhẹ nhàng đáp:

— Em hãy bước lên. Còn anh sẽ ở phía dưới… nhìn theo.
Nhưng Trang à — dù ở đâu, anh cũng là người hiểu em nhất.


Cuối chương 8


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!