giữa đêm tàn, em rực cháy

Chương 10: Kẻ Giật Dây Sau Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố chìm trong đêm mưa lất phất, những ánh đèn vàng loang loáng trên mặt đường loang nước. Từ tầng cao nhất của một tòa nhà kính sát khu trung tâm tài chính, một người đàn ông đang đứng, lưng quay về phía ánh sáng.

Hắn là Tô Gia Hào.

Chiếc máy chiếu trong phòng chiếu lên màn hình một đoạn ghi hình: Trịnh Vũ rời khỏi khu căn hộ của Ngô Văn cùng Ái Nhi. Nụ cười trên khuôn mặt cô – nhẹ nhàng, yên tâm – khiến môi hắn co giật.

“Cô ta... tin hắn thật rồi.” – Giọng Tô Gia Hào trầm xuống, tay siết chặt điếu xì gà chưa châm lửa.

Phía sau hắn, một trợ lý mặc áo vest cúi đầu: “Còn hành động tiếp theo, thưa Chủ tịch?”

“Thả một con mồi giả. Rồi kéo cả bầy thú hoang đến.”


Một tuần sau, Horizon tổ chức họp báo lớn ra mắt dòng sản phẩm truyền thông tương tác mới – một nền tảng streaming tích hợp trí tuệ nhân tạo.

Dưới sự dẫn dắt của Lâm Ái Nhi, buổi lễ trở thành tâm điểm của giới công nghệ và đầu tư. Cô xuất hiện lộng lẫy trong bộ đầm trắng thanh lịch, mái tóc xõa nhẹ ôm lấy gương mặt lạnh lùng nhưng quyến rũ đến mê hoặc.

Bên cạnh cô, Trịnh Vũ – với tư cách giám đốc điều hành kỹ thuật mới – chính thức ra mắt công chúng. Dù ánh mắt nhiều người vẫn mang nghi ngờ, nhưng sự tự tin trong cách anh trình bày khiến ai nấy đều phải gật gù.

Mọi chuyện tưởng như êm đẹp... cho đến khi buổi họp kết thúc, một phóng viên chìa ra tấm ảnh in khổ lớn:

Trịnh Vũ bắt tay với một cựu cổ đông Trường Hưng trong một buổi tiệc bí mật, kèm dòng tiêu đề: “Ngựa Trojan trong Horizon?”

Cả hội trường nín lặng.

Ái Nhi siết chặt micro. Trịnh Vũ quay sang nhìn cô – không né tránh, cũng không bất ngờ. Nhưng một lần nữa, lòng tin của cô lại bị đẩy đến bờ vực.


Trong phòng họp riêng sau buổi lễ, Ái Nhi đóng sập cửa.

“Lần này thì sao? Là thật à?” – Giọng cô không cao, nhưng từng chữ như xé toạc không khí.

“Anh nhớ buổi tiệc đó.” – Trịnh Vũ đáp, vẫn điềm tĩnh. “Đó là buổi từ thiện, anh được mời với tư cách đại diện cho một nhóm startup. Không biết kẻ đó là cựu cổ đông.”

“Anh không biết?” – Cô nhìn chằm chằm anh. “Hay không muốn nói?”

“Em nghĩ anh có thể giấu em điều gì sau tất cả mọi chuyện sao?”

Anh tiến tới một bước, nhưng cô lùi lại.

“Đừng!” – Cô hét lên. “Anh nói anh không sợ em nghi ngờ, không sợ em rời bỏ. Nhưng chính những mối quan hệ mờ ám trong quá khứ của anh đang giết chết cả hai chúng ta!”

Không khí nghẹt thở. Bàn tay Ái Nhi nắm chặt đến trắng bệch. Cô quay mặt đi, hít một hơi sâu để kiềm nén nước mắt.

“Em... mệt rồi, Trịnh Vũ.”


Buổi tối hôm đó, cô không về penthouse mà lái xe một mình đến nghĩa trang – nơi mẹ cô yên nghỉ.

Ngồi trước mộ, cô đặt một bó hoa cúc trắng.

“Mẹ à... con đã gần chạm vào giấc mơ rồi, nhưng sao lại thấy đau như lúc mọi thứ đổ vỡ ngày xưa?”

Gió thổi nhẹ qua tóc cô, như thể mang theo tiếng thì thầm nào đó. Cô ngẩng đầu, nhìn bầu trời không sao.

Ngày mẹ cô qua đời, công ty gia đình bị thao túng, bản thân cô rơi từ tiểu thư ngậm thìa vàng trở thành kẻ trắng tay. Những cái bắt tay bí ẩn, những vụ chuyển nhượng bất minh… đều bắt đầu từ cái tên: Tô Gia Hào.

Và giờ, hắn lại quay về – với một trò chơi còn tàn độc hơn trước.


Trên bàn làm việc tại Horizon, Ái Nhi mở lại hồ sơ Trường Hưng, tìm đến những dấu vết cũ bị lãng quên. Một dòng chữ nhỏ trong báo cáo nhân sự năm 2020 hiện lên:

Ngô Văn – trưởng bộ phận công nghệ, bị tai nạn do hệ thống bảo mật lỗi, không được bồi thường. Người duyệt hồ sơ: Tô Gia Hào.

Trái tim cô khựng lại.

Cô lật tiếp một tập tài liệu khác, lần này là danh sách các nhà đầu tư mạo hiểm đã từng liên hệ với công ty mẹ của Trường Hưng. Một cái tên lướt qua như tia chớp: SolarEdge Capital.

Cái tên mà cô vừa thấy xuất hiện trong hợp đồng đầu tư tiềm năng vào Horizon... qua trung gian.


Sáng hôm sau, Ái Nhi triệu tập cuộc họp khẩn cấp với ban giám đốc. Cô mặc suit đen, tóc buộc cao, ánh mắt lạnh băng như thể vừa bước ra từ chiến trường.

“Chúng ta tạm dừng toàn bộ quá trình kêu gọi vốn. Tất cả các hồ sơ đến từ SolarEdge Capital – hủy bỏ, kiểm tra ngược lại từng liên hệ, từng email.”

Một giám đốc phụ trách đầu tư hỏi: “Tại sao? Họ vừa duyệt gói hỗ trợ chiến lược trị giá 30 triệu đô.”

“Chính vì vậy mới nguy hiểm.” – Cô đáp không chần chừ. “Khi một kẻ đã từng đốt trụi gia đình tôi quay trở lại với nụ cười hỗ trợ, tôi biết chắc chắn phía sau là ngọn lửa còn lớn hơn.”


Buổi trưa hôm đó, Trịnh Vũ đến gặp cô.

Anh đưa cho cô một tập hồ sơ – là bản phân tích dữ liệu bảo mật từ hệ thống AI mà Horizon sắp triển khai. Anh phát hiện ra một đoạn mã lạ nằm sâu trong backend, có thể giúp bên thứ ba theo dõi hành vi người dùng – một cửa ngõ gián điệp hoàn hảo nếu lọt vào tay Tô Gia Hào.

“Anh nghĩ hắn đang dùng chính công nghệ của em để điều khiển em.” – Trịnh Vũ nhìn cô. “Và anh sẽ không để điều đó xảy ra.”

Cô im lặng nhìn anh. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, môi cô khẽ nhếch lên.

“Anh nói đúng. Giờ là lúc ta chơi theo luật của hắn.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.