giữa đêm tàn, em rực cháy

Chương 9: Sự Thật Không Cần Lời Bào Chữa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Quán cà phê nhỏ nằm trong một con hẻm yên tĩnh giữa lòng thành phố, tách biệt hoàn toàn với thế giới náo nhiệt bên ngoài. Trịnh Vũ đã đến sớm. Anh chọn một bàn cạnh cửa sổ, nơi ánh sáng xuyên qua lớp kính mờ chiếu nhẹ lên nửa khuôn mặt lạnh lùng như tượng tạc.

Anh không gọi đồ uống. Chỉ ngồi, hai tay đan vào nhau, ánh mắt xa xăm như thể đang chờ một điều gì đó quan trọng hơn bất kỳ cuộc họp nào trong đời.

Đúng 10 giờ, Ái Nhi bước vào.

Cô mặc sơ mi trắng, váy bút chì đen, tóc búi cao gọn gàng. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, nhưng ánh mắt thì sắc lạnh. Cô không ngồi xuống ngay. Chỉ đứng đối diện anh, đặt chiếc USB lên bàn.

“Anh có thể giải thích không?”

Câu hỏi không có sự hờn dỗi. Không oán trách. Chỉ là một nhát dao lạnh lẽo chờ đâm xuống – nếu câu trả lời không xứng đáng.

Trịnh Vũ nhìn chiếc USB. Một thoáng ngỡ ngàng, rồi anh khẽ gật đầu. “Em đã gặp Nguyệt Lan.”

“Không ngạc nhiên sao?” – Ái Nhi nhếch môi.

“Không.” – Anh ngẩng mặt. “Vì anh biết một ngày nào đó chuyện này cũng sẽ đến.”

Im lặng bao trùm trong mười giây. Rồi anh bắt đầu.


“Ba năm trước, Trường Hưng mua lại một công ty tư vấn công nghệ mà anh đang làm việc – dưới hình thức sáp nhập. Họ yêu cầu tất cả nhân sự cấp cao ký cam kết chuyển tiếp, trong đó có anh. Lúc đó, anh không biết chủ sở hữu thực sự là ai.”

Ánh mắt Ái Nhi chớp nhẹ, nhưng không ngắt lời.

“Trong suốt một năm, anh phụ trách các dự án chuyển giao hệ thống dữ liệu và xây dựng mô hình CRM. Anh không tham gia bất kỳ cuộc họp chiến lược nào, cũng không được tiếp cận tài chính.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô. “Đến khi phát hiện những tài liệu mờ ám, anh lập tức rút lui. Đơn từ chức bị trì hoãn, anh phải dùng mối quan hệ riêng để cắt hợp đồng trước thời hạn. Đó là lý do anh bị ‘đóng băng’ trong ngành gần một năm. Không một công ty nào dám nhận anh.”

Ái Nhi ngồi xuống, ánh mắt lay động. “Vì sao anh không nói với em ngay từ đầu?”

“Vì khi gặp em… anh không nghĩ mình sẽ đi xa đến vậy.” – Giọng Trịnh Vũ trầm xuống. “Lúc đầu, anh chỉ muốn hỗ trợ một CEO có tiềm năng. Nhưng càng ở cạnh em, anh càng không muốn em nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ.”

“Vậy mà giờ em lại nhìn anh đúng như thế.” – Cô khẽ nói.

“Anh không trách em.” – Anh đáp, giọng điềm tĩnh. “Vì nếu là anh, anh cũng sẽ làm như vậy.”

Cô nhìn sâu vào mắt anh. Không thấy sự dối trá. Chỉ có ánh sáng buồn bã từ một người đàn ông mang quá khứ mà anh chưa từng tự hào.

“Em chưa mở USB.” – Cô nói, nhẹ nhàng hơn. “Vì em muốn nghe từ anh trước.”

Trịnh Vũ khẽ nhếch môi. “Anh cảm ơn vì điều đó. Nhưng nếu em muốn xác minh, cứ mở ra. Anh không sợ.”


Họ ngồi im trong vài phút, không ai nói thêm điều gì. Chỉ có tiếng nhạc jazz từ quầy loa vang lên nhẹ nhàng.

Ái Nhi mở túi, lấy ra một phong bì. Cô đẩy nó về phía anh.

“Đây là bản hợp đồng hợp tác kỹ thuật giữa Horizon và SparkLink – công ty em định mua lại tháng sau. Nhưng nếu người phụ trách kỹ thuật có liên quan đến Trường Hưng, mọi thương vụ sẽ bị hoãn vô thời hạn.”

Anh nhìn phong bì, gật đầu. “Em đang thử anh?”

“Không.” – Ái Nhi đáp thẳng. “Em đang đặt cược.”

“Vào điều gì?”

“Vào việc… người duy nhất em từng để bước vào trái tim mình – sẽ không phản bội em.”

Trịnh Vũ nhắm mắt lại. Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, như thể cả thế giới ngưng thở chờ đợi. Rồi anh mở mắt, cầm lấy phong bì, và… xé nó.

“Anh không cần hợp đồng.” – Anh nói, giọng trầm và chắc. “Nếu lòng tin của em chỉ có thể được mua bằng chữ ký của anh, thì mối quan hệ này không đáng để tồn tại.”

Ái Nhi không ngạc nhiên. Nhưng trong lòng, có một điều gì đó tan chảy.

Cô đứng dậy. “Vậy thì anh chứng minh bằng hành động. Tối nay, đi cùng em đến gặp một người.”

“Ai?”

“Người có thể xác nhận… anh từng làm gì tại Trường Hưng.”


Buổi tối hôm đó, chiếc xe Audi màu bạc của Ái Nhi lướt qua các con phố, rẽ vào một khu căn hộ kín tiếng ở ngoại thành. Trịnh Vũ ngồi bên ghế phụ, ánh mắt thoáng căng thẳng.

Người họ sắp gặp là Ngô Văn, từng là cố vấn công nghệ cấp cao của Trường Hưng, hiện đã nghỉ hưu vì tai nạn lao động.

Ông ta sống ẩn dật, không liên lạc với bất kỳ ai suốt hai năm qua. Nhưng bằng một mối quan hệ riêng, Ái Nhi đã hẹn được cuộc gặp này.

Cánh cửa gỗ mở ra, ông Ngô bước ra với dáng đi khập khiễng, ánh mắt mờ đục nhưng vẫn còn sắc bén. Khi thấy Trịnh Vũ, ông khựng lại.

“Cậu... Trịnh Vũ?” – Ông nói, giọng lạc đi. “Tôi tưởng cậu… đã đi khỏi rồi.”

Trịnh Vũ cúi đầu. “Cháu xin lỗi vì đã không đến thăm sớm hơn.”

Ông Ngô thở dài, quay vào trong. “Vào đi. Hai người muốn biết gì thì hỏi.”


Sau hơn một giờ trao đổi, mọi thứ trở nên rõ ràng. Ông Ngô xác nhận: Trịnh Vũ là một trong số ít người trong đội không tham gia vào các vụ rửa tiền dữ liệu hay hối lộ các đối tác tiềm năng. Ngược lại, anh từng báo cáo nội bộ một vụ sai phạm – và bị cô lập từ đó.

“Cậu ấy từng muốn kéo tôi ra khỏi đó.” – Ông Ngô nhìn Ái Nhi. “Nhưng tôi không đủ dũng khí. Cậu ấy đã làm được điều mà nhiều người không dám làm: từ bỏ một công việc bạc tỷ để giữ lại danh dự.”

Lời xác nhận ấy như nhát dao cuối cùng cắt đứt mọi nghi ngờ trong lòng Ái Nhi.

Khi rời khỏi căn hộ, cô quay sang Trịnh Vũ, ánh mắt dịu lại.

“Cảm ơn anh… vì đã không chọn dễ dàng như mọi người.”

Anh mỉm cười. “Không phải ai cũng may mắn gặp được một người khiến mình muốn trở nên tử tế.”


Trên đường về, họ không nói gì. Nhưng tay cô đã đặt lên tay anh – nhẹ như một lời tha thứ, sâu như một cam kết âm thầm.

Chỉ có điều... trong màn đêm phía trước, vẫn còn một người đang âm thầm quan sát. Và người đó... sẽ không để cho tình yêu này được yên bình lâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.