Tin tức về chiếc xe bị phá phanh tại bãi đậu xe tầng hầm khách sạn Grandé lan truyền trong nội bộ ngành truyền thông như một vụ nổ im lặng. Dù chưa có kết luận điều tra chính thức, nhưng tất cả những ai theo dõi cuộc chiến ngầm giữa Horizon Media và Trường Hưng đều hiểu: đây không còn là trò chơi thương trường, mà là một cuộc thanh trừng thực sự.
Ái Nhi không báo công an. Cô không tin vào thứ công lý bị thao túng bởi những cái bắt tay sau cánh gà. Thay vào đó, cô nhờ Trịnh Vũ bí mật thu thập dữ liệu từ hệ thống camera nội bộ khách sạn – và họ đã có thứ mình cần: hình ảnh một nhân viên bảo trì tiếp cận xe cô vào lúc 21h36, chỉ vài phút trước khi cô rời bữa tiệc.
Gương mặt hắn được xác minh là Lưu Hạo – từng có tiền án phá hoại tài sản doanh nghiệp, được thuê hợp đồng ngắn hạn qua một công ty trung gian. Và công ty đó… lại có cổ phần gián tiếp của Trường Hưng.
Mắt xích đang lộ ra.
Ái Nhi nhìn chằm chằm vào đoạn clip được phát lại trên màn hình laptop. Bóng lưng gã đàn ông thấp đậm, mặc đồng phục giả, lén lút mở cửa xe, rồi cúi người làm gì đó trong vòng chưa đến 30 giây.
“Rất chuyên nghiệp.” – Trịnh Vũ nhận xét. “Một người bình thường không thể vô hiệu hóa hệ thống phanh điện trong thời gian ngắn như vậy.”
“Cũng có thể là hắn không làm một mình.” – Ái Nhi đáp, ánh mắt dừng lại ở thời điểm gã rời đi. “Chúng ta phải truy ra kẻ đứng sau.”
Trịnh Vũ ngước lên nhìn cô. “Nếu em tiếp tục đi sâu vào con đường này, em sẽ không thể quay đầu.”
“Em chưa từng có ý định quay đầu.” – Giọng cô trầm xuống. “Em sống lại không phải để được tha thứ. Mà để đòi lại công bằng cho cha, cho mẹ… và cho chính em.”
Anh lặng người trong một khoảnh khắc, rồi đứng dậy đi về phía tủ lạnh mini, rót cho cô một ly nước lọc. Bàn tay anh đặt ly nước xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Vậy để anh đi cùng em, đến tận cùng.”
Ba ngày sau, Horizon Media tổ chức một sự kiện ra mắt chương trình thực tế truyền hình “Giấc Mơ Trong Thành Phố”, hợp tác với nhiều đài quốc tế. Đây không chỉ là bước đột phá về truyền thông, mà còn là một đòn phủ đầu tinh tế nhắm vào Trường Hưng – vốn đang nuôi hy vọng giành lại thị trường gameshow đang bị Horizon lấn át.
Buổi lễ được tổ chức tại Hội trường Hoa Thịnh – một địa điểm sang trọng với sức chứa hơn 400 người. Ái Nhi bước lên sân khấu trong bộ suit đỏ rực, đường cắt tinh tế tôn dáng ngực đầy và vòng eo nhỏ đến đáng ghen tị, ánh mắt kiêu hãnh và giọng nói sắc sảo.
“Chúng tôi tin rằng một giấc mơ – dù xuất phát từ nơi nhỏ bé nhất – cũng xứng đáng được cả thế giới lắng nghe.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Máy quay lia tới gương mặt cô, bắt trọn từng nét biểu cảm tự tin nhưng không kém phần cảm xúc.
Giữa biển người, Nguyệt Lan đang ngồi ở hàng ghế thứ ba. Ánh mắt cô ta lạnh băng, nhưng khóe miệng hơi nhếch như đang chờ đợi điều gì đó.
Ngay sau bài phát biểu, khi mọi người còn đang tập trung vào phần ký kết hợp đồng, một nhân viên hậu trường tiến đến đưa cho Ái Nhi một tờ giấy nhỏ, vội vã thì thầm: “Có người để lại cái này cho chị ở phòng kỹ thuật, không để lại tên.”
Trên tờ giấy chỉ có đúng một dòng:
“Cái chết của Lâm Thành không phải tai nạn.”
Đêm đó, cô ngồi trong phòng làm việc của mình, tất cả đèn đều tắt, chỉ có ánh sáng xanh từ màn hình laptop. Cô đang xem lại clip từ camera nhà kho cũ, nơi cha cô từng bị tai nạn. Một đoạn clip được khôi phục bằng công nghệ AI, lấy từ dữ liệu ổ cứng cũ của phòng bảo vệ.
Trong đoạn video kéo dài 12 giây, Lâm Thành bước vào nhà kho, sau đó… có một bóng người đi theo sau, che mặt bằng mũ lưỡi trai.
Dáng đi đó, chiều cao đó… không thể nhầm được.
Ái Nhi ngồi lặng, trái tim như bị ai bóp nghẹt.
Là Tô Gia Hào.
Cuộc đối đầu đầu tiên chính thức bắt đầu ba ngày sau, khi Ái Nhi hẹn Tô Gia Hào dùng bữa trưa ở một nhà hàng Nhật nổi tiếng – một cái bẫy kín đáo.
Cô xuất hiện trong chiếc váy trắng xếp tầng, gương mặt nhẹ nhàng như thể chưa từng có một đêm nào thao thức.
“Em gọi anh ra đây… là vì chuyện gì?” – Tô Gia Hào hỏi, vừa nhấp một ngụm rượu sake.
“Chuyện cũ.” – Cô đáp, cười mỉm. “Anh nhớ nhà kho bên cầu Ông Lãnh chứ?”
Gương mặt hắn hơi biến sắc. “Em nhắc chuyện đó làm gì?”
“Vì em tìm thấy đoạn video. Và em muốn anh biết – em sẽ không giấu nó.” – Giọng cô lạnh băng. “Nếu anh muốn chơi, em sẽ chơi. Nhưng em chơi để thắng.”
Hắn im lặng một lúc lâu, rồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt như giảo hoạt hơn. “Em giống ông ấy… hơn em tưởng đấy. Thông minh. Tàn nhẫn. Và đơn độc.”
“Không.” – Cô ngẩng đầu. “Em không đơn độc nữa.”
Ngay lúc đó, một tin nhắn được gửi từ điện thoại cô tới máy chủ dữ liệu công khai – chưa phải đoạn video, nhưng là lời cảnh báo cho hắn: cô sẵn sàng.
Tối hôm ấy, Trịnh Vũ đứng đợi cô bên ngoài, dưới bầu trời vừa đổ mưa nhẹ. Anh cầm sẵn chiếc ô trong tay, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô bước ra.
Cô không nói gì, chỉ nép vào lòng anh – lần đầu tiên, không phải như một nữ doanh nhân kiêu hãnh, mà như một người phụ nữ vừa đi qua lằn ranh của chiến tranh nội tâm.
Anh vòng tay ôm lấy cô, thì thầm bên tai: “Nếu em là ngọn lửa, thì anh là gió. Dù cháy rụi, anh cũng muốn được ở bên em cho đến tàn tro cuối cùng.”